Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

202: Cha Tao Ngầu Quá


trước sau


Được Trương Húc Đông hào phóng chiêu đãi như vậy khiến mấy thằng con nhà giàu kia cảm thấy có gì đó không được tự nhiên cho lắm, dù sao thì ở thành phố Nam Kinh này, tập đoàn Thẩm thị chưa từng cúi đầu sợ ai, nhưng họ cũng chẳng trêu ghẹo ai bao giờ, hiền hơn rất nhiều so với gia tộc Đông Phương, thái độ phục vụ của nhân viên ở đây cũng tạm được, anh biết chừng mực, nhận hết phần sai về phía mình.

"Nếu ông chủ đây đã nói vậy thì chúng tôi cũng nên nể mặt, chuyện hôm nay cứ vậy đi, cũng không cần mấy người trả tiền, chúng tôi đến ăn cơm ắt phải có tiền, chứ không người ta lại nói Hồ Thanh tôi không biết điều!" Một gã thanh niên tỏ vẻ bất cần nói, sau đó quay sang nói với những người khác: "Đi thôi đi thôi, còn ra ngoài chơi nữa chứ.

"
Nói rồi, Hồ Thanh dẫn theo mấy người nọ đi ra ngoài, bên trong này toàn là người giàu tới dùng bữa, người bình thường không dây nổi với đám nhà giàu này, vừa thấy ông chủ người ta nói vật thì đành bỏ đi, chứ không thì bọn họ đã anh hùng cứu mỹ nhân rồi, đâu đến lượt mấy thằng oắt con nhà giàu ở đây làm xằng làm bậy, thế là ngay lập tức bọn họ đều quay ra trách Trương Húc Đông, anh mà là ông chủ cái gì chứ, có mà là cái thứ vô dụng.

"Đợi đã, tôi cho các người đi chưa?" Đột nhiên Trương Húc Đông quát một tiếng, bảo vệ lập tức nhanh trí cản đường đám oắt con kia lại.

Khí chất tỏa ra từ người Trương Húc Đông làm thần kinh người khác chấn động, đám thanh niên nhà giàu cùng vệ sĩ của bọn họ nhất thời khựng người lại, vốn dĩ bọn họ cho rằng mọi chuyện đã xong xuôi, ai ngờ đâu bây giờ Trương Húc Đông lại trở mặt gây khó dễ, bọn họ lập tức cảm thấy khó hiểu, nhưng nhìn dáng vẻ Trương Húc Đông giống như chẳng có chuyện gì, Hồ Thanh cảm thấy hơi lo lắng, nói: "Anh làm gì vậy? Dù sao anh cũng là chủ ở đây, chẳng lẽ muốn cậy chủ bắt nạt khách?"
Thấy nét mặt Trương Húc Đông thay đổi, những vị khách trước đó vẫn thầm oán hận anh trong lòng cũng ngẩn ra, có điều bọn họ chắc chắn được rằng mình sắp được xem kịch hay rồi, trong lòng cảm thấy sảng khoái hào hứng hẳn lên, bọn họ dõi mắt nhìn theo Trương Húc Đông khoan thai tiến về chỗ đám Hồ Thanh, sau đó anh nói: "Người của tôi đắc tội với mấy anh, tôi đã xin lỗi cũng như có lòng đền bù, nhưng lại nhìn thấy trên mặt cô ấy có dấu tay, cho nên tôi mới tới hỏi xem đã xảy ra chuyện gì?" Anh chỉ tay về phía cô gái nhân viên phục vụ.

Hồ Thanh ngẩn người ra, Trương Húc Đông này vậy mà lại chơi xấu, mọi người đều là người có địa vị có thân phận, nói lời lại không tính toán, có điều gã ta cũng chẳng có cách nào khác, bọn họ rõ ràng là muốn bức người đây mà, gã ta nhìn bốn người đứng sau Trương Húc Đông tuyệt đối không phải thứ dễ dây vào, nhất là cái người có cái đầu to kia, chắc chắn anh ta sẽ đấm chết người mất, cộng thêm không ít bảo vệ đang ở đây, phen này đám người gã ta gặp phải rắc rối lớn rồi.

" Anh muốn làm gì?" Hồ Thanh tức giận nói.


"Tôi chẳng muốn làm gì, các người đánh người ta thì ít nhất cũng phải xin lỗi chứ nhỉ!" Trương Húc Đông giải thích xong lập tức ra tay sát phạt, anh nhìn trúng một gã thanh niên nhà giàu mặt mũi rất ngạo mạn, lập tức muốn đánh, bởi vì vừa nãy Vương Duyệt nói với anh rằng anh có thân phận cao hơn Hồ Thanh, Trương Húc Đông cũng chẳng biết điều này có liên quan gì tới cha anh nhưng nếu gã ta đã đụng trúng họng súng thì coi như đen đi.

Huống hồ gì Vương Duyệt còn nói tập đoàn Thẩm thị vốn đã không ưa gì tập đoàn Hồ thị, chuyện lần này rõ ràng là do đám Hồ Thanh, nếu bị truyền ra ngoài thì Hồ Sơn Nhạc cũng không thể nói gì, không biết là ai mới vả mặt ai.

"Không được!" Hồ Thanh lập tức từ chối, gã ta đường đường là cậu chủ tập đoàn Hồ thị, cũng là kẻ có tiếng tăm ở Nam Kinh, sao có thể tùy tiện xin lỗi một nhân viên phục vụ chứ, đương nhiên gã ta sẽ không nhận lỗi về mình mà lập tức đổ tội cho nhân viên kia đã hắt rượu lên người gã trước, chuyện này không chỉ liên quan tới danh dự của gã ta mà còn liên quan đến mặt mũi của cha gã ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì khác nào vả một cái vào mặt cha gã ta.

Trương Húc Đông mỉm cười lạnh lùng: "Không xin lỗi cũng được, cơ mà tôi cũng không để các anh đi dễ vậy được, giờ anh cứ thế mà đi thì sau này tôi biết để mặt ở đâu, tôi cũng là người cần thể diện, tôi nhường người khác ba phần thì người khác cũng nên nể tôi một phần mới đúng!"
Hồ Thanh hơi bất ngờ, cho rằng thể diện của ông chủ mới này cũng chẳng phải cái gì đó to tát lắm, gã ta e hèm rồi nói: "Cha tôi, Hồ Sơn Nhạc, mọi người vẫn thường gọi ông ấy là núi Đại Kim, kể cả ở Nam Kinh hay thậm chí cả Trung Quốc cũng có rất ít người không nể mặt ông ấy!" Nói như vậy nhưng trong lòng gã ta là đang muốn cảnh cáo Trương Húc Đông, không phải anh muốn thể diện sao? Thể diện của anh to quá nhỉ! Hơn nữa gã ta còn cố ý uy hiếp anh, ý bảo anh nến biết điều một chút, đừng có làm to chuyện.

"Núi Đại Kim? Lại còn có cái tên như vậy sao?" Trương Húc Đông gãi tai làm bộ như tưởng mình nghe nhầm, anh ngoảnh lại nhìn Trần Uy, giống như muốn cậu ta nói gì đó.

Trần Uy lập tức hiểu ra, mắng người chính là sở trường của cậu ta, thế là cậu ta bắt đầu om sòm: "Có đại hói đầu thì tôi còn nghe qua chứ còn núi Đại Kim gì gì đó? Con mẹ nó thật sự không biết lại tưởng đâu một người chẳng chút tiếng tăm nào! Ha ha ha! "
Những người khác đang dùng bữa ở đó nghe xong cũng cười ha hả, lời của Trần Béo nói cũng có lý, cái thứ hai cũng là vì có người dám chế nhạo Hồ Sơn Nhạc ở đây, ông ta đúng là một lão già hói đầu thật.

Hồ Thanh lập tức thay đổi sắc mặt, vậy mà lại có kẻ dám nói cha gã ta như vậy, có điều trong đầu gã ta tự động nảy số, trước giờ gã ta chưa từng gặp qua người đàn ông trả tuổi này, nói không chừng lúc trước anh là dân xã hội ở nơi nào đấy, không biết đến tên tuổi cha gã ta cũng là lẽ thường, thế là Hồ Thanh dịu lại nét mặt, nói: "Ăn nói chú ý một chút, anh nên đi nghe ngóng trong Nam Kinh này có ai là không biết đến "núi Đại Kim" Hồ Sơn Nhạc không, lúc cha tôi thống trị chỗ này thì có khi anh còn chưa đi học mẫu giáo, ngay cả Thẩm Giai Tài gặp cha tôi cũng phải gọi một tiếng anh Hồ nữa kìa!"

Nam Cung Diệp vừa cười vừa nói: "Thằng oắt này đang hát hay diễn tuồng gì vậy, sao lại gọi là anh Hồ?"
Những người xung quanh cũng tỏ ra tò mò, trong lòng thầm mắng Hồ Thanh là tên đần độn, cha anh ta có chút tiếng tăm ở Nam Kinh này, chẳng qua là vì bị những nhân vật máu mặt khác cho ra rìa, không thèm giao lưu, giờ lại tỏ vẻ cao sang quyền quý gì chứ, còn gọi cha gã ta là anh Hồ, có mà cha gã ta xách dép cho Thẩm Giai Tài, người ta còn chưa chắc đã

đồng ý, chỉ tiếc là Thẩm Giai Tài đã không còn trên đời nữa rồi.

"Vậy sao!" Trương Húc Đông lộ vẻ "sợ hãi", nói: "Cha anh lợi hại thật đấy, thế thì lại càng không thể thả anh đi, nếu không người ta sẽ cười Trương Húc Đông tôi sợ đại hói đầu nhà anh mất, ồ, xin lỗi nhé, là núi Đại Kim mới đúng, bắt hết bọn họ lại cho tôi, để Hồ Sơn Nhạc tới tìm tôi.

" Lời vừa nói dứt, bảo vệ tòa nhà đã lập tức vây thành vòng tròn, mấy tên vệ sĩ định động thủ thì lập tức bị đám Nam Cung Diệp khống chế, cuối cùng chỉ còn chừa lại mấy thằng nhóc nhà giàu bị đánh cho mặt mày sưng bầm.

Những người có mặt ở đó chứng kiến cảnh này thì trong lòng vô cùng sảng khoái, cảm thấy lần này Trương Húc Đông đã khiến tập đoàn Thẩm thị được một phen nở mày nở mặt, có một người như anh ở đây, để xem còn ai dám nhiễu sự, những người này đều là những nhân vật tầm cỡ trong thành phố Nam Kinh, đều có thân phận đáng gờm, Trương Húc Đông làm như vậy ngay lập tức đã gây nên tiếng vang lớn, đồng thời cũng khiến tập đoàn Thẩm thị trở nên lớn mạnh hơn sau này, đương nhiên chuyện này để sau hãy bàn tiếp.

"Mày từng nghĩ tới hậu quả chưa?" Hồ Thanh đã bị tẩn cho thảm như heo bị chọc tiết, lúc này gã ta mới hiểu ra suy nghĩ lúc trước của mình là sai, vốn dĩ Trương Húc Đông không cần mặt mũi, hơn nữa còn muốn phô trương thanh thế của mình.

Trương Húc Đông khinh thường nói: "Sao? Chẳng lẽ cha mày, Hồ Sơn Nhạc có thể nuốt chửng tao à? Đệch!"
"Được, được lắm, hy vọng mày sẽ không phải hối hận vì những chuyện đã làm hôm nay!" Hồ Thanh nghiến răng nghiến lợi nói.


"Đừng có nhắc tới hai từ "hối hận" với anh đây, từ lúc sinh ra trong từ điển của tao không có từ đấy!" Trương Húc Đông nói rồi đi tới tát cho Hồ Thanh mấy cái vào mặt rồi khinh miệt nói: "Đây là cái tát tao thay người của mình trả lại cho mày, đồng thời cũng cảnh cáo mày nếu còn nhiều lời thì hôm nay anh đây sẽ đánh chết mày tại đây!"
Đến mức như này rồi Hồ Thanh còn có thể không sợ nữa sao? Gã ta nhìn ánh mắt Trương Húc Đông, rõ ràng anh là kiểu người có thể làm ra loại chuyện như thế thật, thế nên gã ta chỉ đành tạm thời câm miệng lại, trong lòng suy tính sau này làm sao để xử người đàn ông này.

Trương Húc Đông nói với những người đang dùng bữa ở đó: "Mời mọi người tiếp tục dùng bữa, có chỗ nào không chu đáo xin cứ việc nói ra, chúng tôi sẽ cố hết sức cải thiện!" Nói xong, anh ra hiệu cho đám Nam Cung Diệp đưa mấy thằng oắt nhà giàu này tới một phòng bao riêng.

Hồ Thanh đang nằm trên đất nói: "Mang điện thoại theo đúng không? Gọi cho cha mày cho người tới chuộc chúng ta ra!"
Nơi này chẳng còn ai khác để cầu cứu, Hồ Thanh nào dám khua môi múa mép trước mặt Trương Húc Đông nữa, gã ta lập tức lôi điện thoại ra gọi cho cha mình, Hồ Sơn Nhạc vừa bắt máy đã hỏi: "Thanh Nhi, lại thiếu tiền rồi sao?"
"Cha, con! "
Gã ta còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy Trương Húc Đông ra hiệu cho mình đưa điện thoại cho anh, sau đó anh nghe máy: "Tổng giám đốc Hồ, chào ông!"
Hồ Sơn Nhạc ở đầu dây bên kia nhất thời khựng người một lúc, nhìn lại số điện thoại của con trai mình, đúng là số của Hồ Thanh mà, sao lại có giọng người đàn ông nào lạ lạ, trong lòng ông ta lập tức dự cảm được điều chẳng lành, cho rằng con trai mình bị bắt cóc, bèn nói: "Đừng làm hại con trai tôi, nói, cậu cần bao nhiêu tiền?"
"Ông hiểu lầm rồi, để tôi tự giới thiệu một chút, tôi tên Trương Húc Đông, chắc ông không biết, có diều tôi nghĩ chắc ông sẽ biết Thẩm Giai Tài chứ?" Trương Húc Đông cười nói.

"Biết, cậu có quan hệ gì với Thẩm Giai Tài?" Hồ Sơn Nhạc hỏi.

Trương Húc Đông nói: "Ông chủ Thẩm đã mất vì bệnh, ông ấy giao lại tài sản cho tôi!"
Hồ Sơn Nhạc kinh ngạc, có điều trong đầu ông ta nảy số rất nhanh: "Không biết con trai tôi đã làm gì đắc tội, cậu có thể để nó nói chuyện với tôi vài câu được không?"
"Hiện giờ chắc anh ta không nói được đâu!" Trương Húc Đông thản nhiên đáp: "Tôi nghe nói đến danh tiếng của "núi Đại Kim" Hồ Sơn Nhạc ông, sớm đã muốn gặp mặt nhưng lại không có cơ hội.


Đúng lúc hôm nay Hồ Thanh lại gây chuyện ở chỗ chúng tôi làm ăn, vốn dĩ cũng là chuyện nhỏ thôi nhưng vừa đến tay tôi thì lại thành ra nhiều chuyện, ông hiểu ý tôi chứ?"
Hồ Sơn Nhạc cau mày, vừa nghe giọng điệu đối phương ông ta biết ngay Trương Húc Đông cũng không phải dạng dễ đối phó hơn Thẩm Giai Tài chút nào, có điều ngang ngược hơn một chút, trong lòng ông ta thầm mắng, nói gì mà nói lắm, người vai dưới như cậu mà dám nói câu này với tôi à? Không phải chỉ là gây chuyện thôi sao? Đền tiền là xong! Vậy mà cứ làm như bắt cóc con trai ông ta không bằng.

Có điều ông ta không dám nói như vậy, dù sao thì con trai ông ta cũng đang nằm trong tay người ta, đắc tội với anh chắc chắn sẽ không có kết quả tốt đẹp gì, thế là ông ta tỏ ra giọng điệu mềm dẻo: "Tổng giám đốc Trương, cậu muốn giải quyết chuyện này thế nào?"
"Đơn giản thôi, đó là mời tổng giám đốc Hồ tới chỗ chúng tôi một chuyến, như vậy vừa hay mọi người cũng được gặp ông!" Trương Húc Đông thẳng thắn mà nói.

"Được! Không vấn đề gì.

" Hồ Sơn Nhạc gần như nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ này, trong lài lại cảm thấy vô cùng bực bội.

Sau chuyện này, toàn bộ người phụ trách trong tập đoàn Thẩm thị đều tỏ ra vô cùng ủng hộ ông chủ mới của bọn họ, mà cũng vì chuyện lần này mà Trương Húc Đông đã chính thức trở thành thần tượng trong lòng người bạn cùng lứa tuổi Nam Cung Diệp, giờ ở đây, cái tên Trương Húc Đông đã trở nên cực kỳ nổi tiếng.

Nhưng Trương Húc Đông lại không biết điều đó, anh đang nằm nghỉ trong phòng, gọi điện thoại cho bà nội báo rằng mình vẫn ổn, còn nói gần đây bệnh đau đầu của anh đã đỡ hơn nhiều rồi, cũng không còn lang bạt không có chỗ nghỉ ngơi nữa, Thẩm Giai Tài có tận mấy cái biệt thự riêng ở thành phố Nam Kinh này, nhưng anh không động đến mấy thứ đấy, không chừng vợ của Thẩm Giai Tài vẫn còn sống trên đời, còn có con cái của ông ta, vậy thì anh thật sự sẽ lùi về phía sau.

Đương nhiên anh cũng không làm chuyện không đem lại lợi ích gì cho mình, chỉ cần anh có chút cổ phần trong tập đoàn Thẩm thị là được, Trương Húc Đông cũng không phải anh hùng cứu thế gì gì đó, có được lợi ích phù hợp thì anh sẽ làm.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện