Ý của đối phương rất rõ ràng, Trương Húc Đông biết người Hách Kiến Vân nói đến chính là Trình Mộng Dao.
Nhưng Trương Húc Đông không hiểu, vì sao Trình Mộng Dao vừa mới đến thành phố Nam Kinh, đã bị người ta theo dõi rồi? Chẳng lẽ tình báo của bọn họ đã vươn đến tận thành phố Ngọc rồi? Từ đó mà biết được mình và Trình Mộng Dao có quan hệ?
Trương Húc Đông lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Hách, có một số người không thể động đến, động đến rồi, sau này ngay cả mạng cũng không còn.
Không biết sản nghiệp khổng lồ của ông đã để lại cho ai chưa!”
“Ha ha! Có câu chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.
Tôi không ngại nói cho tổng giám đốc Trương biết, con người tôi rất thích người đẹp, con người đều có lòng thích cái đẹp, cô ấy thật sự rất đẹp!”
Sao Hách Kiến Vân có thể không nghe ra Trương Húc Đông đang uy hiếp ông ta chứ? Nhưng ông ta không hề để ý.
Đây là thành phố Nam Kinh, tuy nói về danh tiếng tốt thì ông ta không thể so với Thẩm Giai Tài, nhưng mà danh tiếng xấu thì không hề kém.
Nếu như Thẩm Giai Tài không phất lên sớm hơn ông ta vài năm, nói không chừng hiện tại giới thương nghiệp của thành phố Nam Kinh đã là của ông ta.
Lần này, cái chết của Thẩm Giai Tài chính là một cơ hội vô cùng tốt.
Nhưng người thanh niên Trương Húc Đông này đã khiến ông ta phải nhìn với con mắt khác, không ngờ anh lại có thể ổn định mâu thuẫn trong nội bộ nhanh như thế, hơn nữa, trước hết còn gây khó dễ cho Hồ Sơn Nhạc.
Điều này chắc chắn đã nâng vị trí của Trương Húc Đông, ông chủ mới của tập đoàn Thẩm Thị lên cao không ít.
Vì vậy, Hách Kiến Vân muốn gặp Trương Húc Đông, xem thử rốt cuộc người thanh niên đó có chỗ nào khác, lại có thể có bản lĩnh bậc này.
“Tổng giám đốc Hách đã có lòng như thế, tôi lại từ chối thì không hiểu lễ nghĩa cho lắm.
Gặp mặt ở chỗ nào? Tôi lập tức đến đó!” Trương Húc Đông nói.
“Tôi nhìn đồng hồ đã.
Ồ, đã mười giờ rồi, tôi có hơi buồn ngủ rồi, hay là để sáng mai gặp đi.
Tôi sẽ đợi cậu ở ‘Quan Phủ’, tám giờ, không gặp không về!” Hách Kiến Vân nói.
“Được!” Trương Húc Đông nói.
Hách Kiến Vân cười nói: “Vậy tôi kính cẩn chờ đợi tổng giám đốc Trương, cậu đến một mình là được rồi.”
Cuộc gọi kết thúc, Trương Húc Đông dựa vào ghế dựa bằng da thật.
Anh biết về tên Hách Kiến Vân đó cũng chỉ giới hạn trên ghi chép.
Nhưng nếu Hách Kiến Vân đã chịu nhận cuộc điện thoại này, rõ ràng là trong khoảng thời gian ngắn, ông ta sẽ không làm gì Trình Mộng Dao, cũng có thể là anh đã quá lạc quan.
Chỉ xét theo tài liệu, Hách Kiến Vân tuyệt đối là một con cáo già.
Hơn nữa, ông ta còn rất hiểu quan hệ giao tiếp của mình, nếu không thì cũng sẽ không cưỡng ép Trình Mộng Dao đi.
Có thể nói là đối phương đã biết không ít về mình, cho nên Trương Húc Đông không thể thiếu cảnh giác.
Trong giờ phút quan trọng này, bất cứ lúc nào đều có thể sa vào tai nạn không thể nào vãn hồi.
Bóng tối của thương trường không hề thua kém bất cứ cuộc chiến đấu nào.
Điều khiến cho Trương Húc Đông yên tâm là hầu như nòng cốt của tập đoàn Thẩm Thị đã bị mình nắm trong tay.
Điều lo lắng duy nhất chính là ngày mai, anh chắc chắn phải chuẩn bị thật trọn vẹn.
Ngày hôm sau, Trương Húc Đông không nói việc này cho đám Nam Cung Diệp biết, tự mình lái xe đến Quan Phủ.
Quan Phủ này và quan phủ trong thời cổ đài hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Đây là một nhà hàng cao cấp rất đặc sắc, có sự tôn sùng của phương Đông, cũng kết hợp với sự trang nhã của phương Tây.
Ông chủ đứng phía sau thế mà lại là một người nước ngoài.
Bảy giờ rưỡi vẫn đang lái xe trên đường.
Trương Húc Đông cũng không sốt ruột lắm, bởi vì anh biết nóng vội chỉ làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn.
Bản thân quá mức nôn nóng, ngược lại sẽ có vẻ quá mức để ý.
Con người nếu như quá để ý một việc gì đó, khẳng định sẽ nghiêm túc, một khi đã nghiêm túc thì coi như thua rồi.
Lượng xe cộ quả thật quá nhiều.
Trương Húc Đông gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Tâm Di, bảo cô ấy cố gắng ở bên cạnh Vương Phụng Tiên, và nói mình có việc quan trọng cần phải đi xử lý, hôm nay không thể đi thắp hương cho Thẩm Giai Tài được, nhờ cô ấy xin lỗi thay mình, nói ngày khác sẽ đi, anh nói được thì nhất định làm được.
Vương Phụng Tiên nhận điện thoại nói không sao, dù sao thì sự nghiệp của Thẩm Giai Tài vẫn quan trọng hơn một chút.
Bà ấy hỏi tình trạng của Trình Mộng Dao, Trương Húc Đông chỉ có thể bất đắc dĩ, lại lần nữa nói dối là cảm xúc đã ổn định, bảo bà ấy yên tâm và giữ gìn sức khỏe.
Ngay lúc này, có cuộc tai nạn giao thông xảy ra trước mặt anh.
Một chiếc Volkswagen sang đường với tốc độ cao, một chiếc Mazda 6 màu đỏ ở đằng sau tông vào.
Lúc này, có một thanh niên khoảng ba chục tuổi bước xuống từ chiếc xe Volkswagen, sắc mặt tức giận và khó chịu.
Còn người bước xuống từ chiếc Mazda 6 là một cô gái, mặc trang phục công sở màu đen, sắc mặt tái mét, có lẽ là đã bị khiếp sợ.
Nhìn thấy cô gái đó, Trương Húc Đông đầu tiên là sửng sốt, sau đó là lẩm bẩm: “Sao cô ấy cũng tới đây rồi? Chẳng lẽ đến tìm mình?”
Trương Húc Đông đã thấy chứng kiến cuộc tai nạn này, là chủ nhân của chiếc Volkswagen đột nhiên sang đường, vả lại còn không bật xi nhan, chiếc Mazda 6 ở phía sau không phanh kịp nên mới xảy ra vụ tông xe này.
Thanh niên đó thấy thân xe mình bị tông móp, cũng không quan tâm đến thanh cản trước bên phải của chiếc Mazda 6 vỡ đầy đất, sắc mặt vô cùng khó coi.
Nhưng vừa nhìn thấy là một người đẹp, cơn tức của gã ta lập tức vơi mất một nửa, trong mắt lại xuất hiện vẻ giễu cợt.
Thanh niên mở đèn hazard, đi đến trước mặt cô gái, nói: “Người đẹp, cô lái xe kiểu gì đấy, không thấy xe tôi đang sang đường sao? Sao không chạy chậm lại? Chẳng trách nói con gái lái xe là sát thủ đường sá!”
Cô gái nhíu cặp mày xinh đẹp, nói: “Tôi vốn giữ khoảng cách rất xa với xe phía trước, là anh đột nhiên sang đường với tốc độ nhanh mới bị như vậy, chuyện này sao có thể trách tôi!”
“Rõ ràng là cô tông tôi, còn muốn đùn đẩy trách nhiệm, cô biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không hả?” Thanh niên liếc nhìn biển số xe của chiếc Mazda 6, không phải là thành phố Nam Kinh, cười nói: “Cô không phải là người vùng này?”
“Anh quản làm gì, dù sao thì chuyện này không phải tại tôi, không thì chúng ta báo án, xem thử cảnh sát giao thông xử lý thế nào!” Cô gái trực tiếp nói.
“Có báo cảnh sát hay không cũng không quan trọng, là cô tông tôi không sai nhỉ? Nhìn tình trạng xe tôi, cô ít nhất cũng phải bồi thường mười vạn, bao gồm cả phí tổn thất tinh thần của tôi!” Thanh niên lấy ra điếu thuốc, châm lửa, ngang ngược hút.
“Nhiều như vậy?” Cô gái vô cùng kinh ngạc, nói: “Xe của anh đúng là không rẻ, nhưng sửa chữa một chút cũng không tốn nhiều như vậy, vả lại chuyện này là trách nhiệm của anh, anh nên bồi thường cho xe của tôi mới đúng.”
“Tôi dựa vào chiếc xe này để tìm vợ, cô làm lỡ chuyện quan trọng cả đời tôi, mười vạn không hề nhiều!” Thanh niên hút mạnh một hơi thuốc, phun về phía cô gái: “Thật ra còn có một cách giải quyết, chính là cô làm bạn gái của tôi, là người một nhà thì tôi sẽ không bắt cô đền nữa, vả lại tôi cũng giúp sửa xe của cô, thậm chí đổi một chiếc khác tốt hơn cũng được!”
“Anh… khốn nạn!” Cô gái tức giận nói: “Trách nhiệm là của anh, tôi muốn báo án!” Nói xong, cô gái lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu báo án.
Thanh niên cười lạnh mấy tiếng, nói: “Có thấy biển số xe của anh đây không? Bốn số sáu! Ở thành phố Nam Kinh mà không có đường thì không làm được đâu.
Cho dù cô có gọi cảnh sát giao thông đến, đó cũng là trách nhiệm của cô.
Người đẹp, làm người thì đừng cứng nhắc như thế, bằng không cho dù có bán chiếc xe của cô, cũng không đủ bồi thường cho tôi!”
Cô gái không quan tâm tới gã ta, mà chỉ gọi điện báo án.
Rất nhanh, cảnh sát giao thông đã đến.
Nhìn thấy thanh niên trước mặt, cảnh sát giao thông nhịn không được nhíu mày.
Sao lại là ông lớn này?