Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

208: Trên Đường Đến Chỗ Hẹn


trước sau


Ý của đối phương rất rõ ràng, Trương Húc Đông biết người Hách Kiến Vân nói đến chính là Trình Mộng Dao.

Nhưng Trương Húc Đông không hiểu, vì sao Trình Mộng Dao vừa mới đến thành phố Nam Kinh, đã bị người ta theo dõi rồi? Chẳng lẽ tình báo của bọn họ đã vươn đến tận thành phố Ngọc rồi? Từ đó mà biết được mình và Trình Mộng Dao có quan hệ?
Trương Húc Đông lạnh lùng nói: “Tổng giám đốc Hách, có một số người không thể động đến, động đến rồi, sau này ngay cả mạng cũng không còn.

Không biết sản nghiệp khổng lồ của ông đã để lại cho ai chưa!”
“Ha ha! Có câu chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.

Tôi không ngại nói cho tổng giám đốc Trương biết, con người tôi rất thích người đẹp, con người đều có lòng thích cái đẹp, cô ấy thật sự rất đẹp!”
Sao Hách Kiến Vân có thể không nghe ra Trương Húc Đông đang uy hiếp ông ta chứ? Nhưng ông ta không hề để ý.

Đây là thành phố Nam Kinh, tuy nói về danh tiếng tốt thì ông ta không thể so với Thẩm Giai Tài, nhưng mà danh tiếng xấu thì không hề kém.

Nếu như Thẩm Giai Tài không phất lên sớm hơn ông ta vài năm, nói không chừng hiện tại giới thương nghiệp của thành phố Nam Kinh đã là của ông ta.

Lần này, cái chết của Thẩm Giai Tài chính là một cơ hội vô cùng tốt.
Nhưng người thanh niên Trương Húc Đông này đã khiến ông ta phải nhìn với con mắt khác, không ngờ anh lại có thể ổn định mâu thuẫn trong nội bộ nhanh như thế, hơn nữa, trước hết còn gây khó dễ cho Hồ Sơn Nhạc.

Điều này chắc chắn đã nâng vị trí của Trương Húc Đông, ông chủ mới của tập đoàn Thẩm Thị lên cao không ít.

Vì vậy, Hách Kiến Vân muốn gặp Trương Húc Đông, xem thử rốt cuộc người thanh niên đó có chỗ nào khác, lại có thể có bản lĩnh bậc này.
“Tổng giám đốc Hách đã có lòng như thế, tôi lại từ chối thì không hiểu lễ nghĩa cho lắm.

Gặp mặt ở chỗ nào? Tôi lập tức đến đó!” Trương Húc Đông nói.
“Tôi nhìn đồng hồ đã.

Ồ, đã mười giờ rồi, tôi có hơi buồn ngủ rồi, hay là để sáng mai gặp đi.

Tôi sẽ đợi cậu ở ‘Quan Phủ’, tám giờ, không gặp không về!” Hách Kiến Vân nói.
“Được!” Trương Húc Đông nói.
Hách Kiến Vân cười nói: “Vậy tôi kính cẩn chờ đợi tổng giám đốc Trương, cậu đến một mình là được rồi.”
Cuộc gọi kết thúc, Trương Húc Đông dựa vào ghế dựa bằng da thật.


Anh biết về tên Hách Kiến Vân đó cũng chỉ giới hạn trên ghi chép.

Nhưng nếu Hách Kiến Vân đã chịu nhận cuộc điện thoại này, rõ ràng là trong khoảng thời gian ngắn, ông ta sẽ không làm gì Trình Mộng Dao, cũng có thể là anh đã quá lạc quan.
Chỉ xét theo tài liệu, Hách Kiến Vân tuyệt đối là một con cáo già.

Hơn nữa, ông ta còn rất hiểu quan hệ giao tiếp của mình, nếu không thì cũng sẽ không cưỡng ép Trình Mộng Dao đi.

Có thể nói là đối phương đã biết không ít về mình, cho nên Trương Húc Đông không thể thiếu cảnh giác.

Trong giờ phút quan trọng này, bất cứ lúc nào đều có thể sa vào tai nạn không thể nào vãn hồi.

Bóng tối của thương trường không hề thua kém bất cứ cuộc chiến đấu nào.
Điều khiến cho Trương Húc Đông yên tâm là hầu như nòng cốt của tập đoàn Thẩm Thị đã bị mình nắm trong tay.

Điều lo lắng duy nhất chính là ngày mai, anh chắc chắn phải chuẩn bị thật trọn vẹn.
Ngày hôm sau, Trương Húc Đông không nói việc này cho đám Nam Cung Diệp biết, tự mình lái xe đến Quan Phủ.

Quan Phủ này và quan phủ trong thời cổ đài hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.

Đây là một nhà hàng cao cấp rất đặc sắc, có sự tôn sùng của phương Đông, cũng kết hợp với sự trang nhã của phương Tây.

Ông chủ đứng phía sau thế mà lại là một người nước ngoài.
Bảy giờ rưỡi vẫn đang lái xe trên đường.

Trương Húc Đông cũng không sốt ruột lắm, bởi vì anh biết nóng vội chỉ làm cho mọi việc trở nên tồi tệ hơn.

Bản thân quá mức nôn nóng, ngược lại sẽ có vẻ quá mức để ý.

Con người nếu như quá để ý một việc gì đó, khẳng định sẽ nghiêm túc, một khi đã nghiêm túc thì coi như thua rồi.
Lượng xe cộ quả thật quá nhiều.

Trương Húc Đông gọi một cuộc điện thoại cho Lâm Tâm Di, bảo cô ấy cố gắng ở bên cạnh Vương Phụng Tiên, và nói mình có việc quan trọng cần phải đi xử lý, hôm nay không thể đi thắp hương cho Thẩm Giai Tài được, nhờ cô ấy xin lỗi thay mình, nói ngày khác sẽ đi, anh nói được thì nhất định làm được.
Vương Phụng Tiên nhận điện thoại nói không sao, dù sao thì sự nghiệp của Thẩm Giai Tài vẫn quan trọng hơn một chút.


Bà ấy hỏi tình trạng của Trình Mộng Dao, Trương Húc Đông chỉ có thể bất đắc dĩ, lại lần nữa nói dối là cảm xúc đã ổn định, bảo bà ấy yên tâm và giữ gìn sức khỏe.
Ngay lúc này, có cuộc tai nạn giao thông xảy ra trước mặt anh.

Một chiếc Volkswagen sang đường với tốc độ cao, một chiếc Mazda 6 màu đỏ ở đằng sau tông vào.

Lúc này, có một thanh niên khoảng ba chục tuổi bước xuống từ chiếc xe Volkswagen, sắc mặt tức giận và khó chịu.

Còn người bước xuống từ chiếc Mazda 6 là một cô gái, mặc trang phục công sở màu đen, sắc mặt tái mét, có lẽ là đã bị khiếp sợ.
Nhìn thấy cô gái đó, Trương Húc Đông đầu tiên là sửng sốt, sau đó là lẩm bẩm: “Sao cô ấy cũng tới đây rồi? Chẳng lẽ đến tìm mình?”
Trương Húc Đông đã thấy chứng kiến cuộc tai nạn này, là chủ nhân của chiếc Volkswagen đột nhiên sang đường, vả lại còn không bật xi nhan, chiếc Mazda 6 ở phía sau không phanh kịp nên mới xảy ra vụ tông xe này.

Thanh niên đó thấy thân xe mình bị tông móp, cũng không quan tâm đến thanh cản trước bên phải của chiếc Mazda 6 vỡ đầy đất, sắc mặt vô cùng khó coi.

Nhưng vừa nhìn thấy là một người đẹp, cơn tức của gã ta lập tức vơi mất một nửa, trong mắt lại xuất hiện vẻ giễu cợt.
Thanh niên mở đèn hazard, đi đến trước mặt cô gái, nói: “Người đẹp, cô lái xe kiểu gì đấy, không thấy xe tôi đang sang đường sao? Sao không chạy chậm lại? Chẳng trách nói con gái lái xe là sát thủ đường sá!”
Cô gái nhíu cặp mày xinh đẹp, nói: “Tôi vốn giữ khoảng cách rất xa với xe phía trước, là anh đột nhiên sang đường với tốc độ nhanh mới bị như vậy, chuyện này sao có thể trách tôi!”
“Rõ ràng là cô tông tôi, còn muốn đùn đẩy trách nhiệm, cô biết chiếc xe này bao nhiêu tiền không hả?” Thanh niên liếc nhìn biển số xe của chiếc Mazda 6, không phải là thành phố Nam Kinh, cười nói: “Cô không phải là người vùng này?”
“Anh quản làm gì, dù sao thì chuyện này không phải tại tôi, không thì chúng ta báo án, xem thử cảnh sát giao thông xử lý thế nào!” Cô gái trực tiếp nói.
“Có báo cảnh sát hay không cũng không quan trọng, là cô tông tôi không sai nhỉ? Nhìn tình trạng xe tôi, cô ít nhất cũng phải bồi thường mười vạn, bao gồm cả phí tổn thất tinh thần của tôi!” Thanh niên lấy ra điếu thuốc, châm lửa, ngang ngược hút.
“Nhiều như vậy?” Cô gái vô cùng kinh ngạc, nói: “Xe của anh đúng là không rẻ, nhưng sửa chữa một chút cũng không tốn nhiều như vậy, vả lại chuyện này là trách nhiệm của anh, anh nên bồi thường cho xe của tôi mới đúng.”
“Tôi dựa vào chiếc xe này để tìm vợ, cô làm lỡ chuyện quan trọng cả đời tôi, mười vạn không hề nhiều!” Thanh niên hút mạnh một hơi thuốc, phun về phía cô gái: “Thật ra còn có một cách giải quyết, chính là cô làm bạn gái của tôi, là người một nhà thì tôi sẽ không bắt cô đền nữa, vả lại tôi cũng giúp sửa xe của cô, thậm chí đổi một chiếc khác tốt hơn cũng được!”
“Anh… khốn nạn!” Cô gái tức giận nói: “Trách nhiệm là của anh, tôi muốn báo án!” Nói xong, cô gái lập tức lấy điện thoại ra, bắt đầu báo án.

Thanh niên cười lạnh mấy tiếng, nói: “Có thấy biển số xe của anh đây không? Bốn số sáu! Ở thành phố Nam Kinh mà không có đường thì không làm được đâu.

Cho dù cô có gọi cảnh sát giao thông đến, đó cũng là trách nhiệm của cô.

Người đẹp, làm người thì đừng cứng nhắc như thế, bằng không cho dù có bán chiếc xe của cô, cũng không đủ bồi thường cho tôi!”
Cô gái không quan tâm tới gã ta, mà chỉ gọi điện báo án.
Rất nhanh, cảnh sát giao thông đã đến.


Nhìn thấy thanh niên trước mặt, cảnh sát giao thông nhịn không được nhíu mày.

Sao lại là ông lớn này?

Cái thủ đoạn tán gái này, cậu ta còn dùng đến nghiện.

Nhưng đến trước mặt thanh niên, vị cảnh sát giao thông đó vội gật đầu, cúi đầu khom lưng nói: “Cậu Chu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Anh là cảnh sát giao thông, còn cần hỏi tôi sao?” Thanh niên đó tỏ vẻ không thèm quan tâm đến cảnh sát giao thông đó.

Tập đoàn Chu Thị, ở thành phố Nam Kinh cũng được nhiều người biết đến, là công ty xây dựng lớn nhất thành phố Nam Kinh, sản nghiệp công ty khoảng ba trăm triệu.

Còn Chu Tử Hiên thì là cậu cả của tập đoàn Chu Thị, con một của chủ tịch Chu Trường Không, là một cậu ấm ngông nghênh, treo một chức vụ nhàn rỗi ở công ty của cha mình.

Chu Trường Không cũng không quản lý giáo dục gã ta, bởi vì tiền của ông ta cũng đủ cho tên đó ăn chơi.
Trương Húc Đông cũng biết tập đoàn Chu Thị đó.

Mặc dù không tính là đối địch với tập đoàn Thẩm Thị, nhưng cũng không thân thiện, dù sao thì ngành nghề mà tập đoàn Chu Thị làm cũng chỉ có một, cạnh tranh cũng ít hơn.

Nói chung vẫn chưa làm ra công kích thực tế nào với tập đoàn Thẩm Thị.

Trong tài liệu của Hứa Tá đưa, Trương Húc Đông đã từng thấy một số nhân vật ở thành phố Nam Kinh, đương nhiên cũng biết tên Chu Tử Hiên này.
Cảnh sát giao thông đó sửng sốt.

Dù sao thì anh ta cũng chẳng ăn, chẳng uống gì của tập đoàn Chu Thị cả, chẳng qua chỉ nể mặt Chu Trường Không mà thôi, nhưng bị tên nhóc đó nói bằng giọng điệu bất thiện như thế, trong lòng anh ta cũng bốc lửa giận.

Cảnh sát giao thông được các tài xế xem như một vị thần, vả lại vị cảnh sát giao thông đó cũng chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi, tuổi trẻ kiêu ngạo, đương nhiên trong lòng không vui, cũng biểu hiện ra ngoài mặt.
Cảnh sát giao thông lập tức nói là trách nhiệm của Chu Tử Hiên.

Ban đầu anh ta còn có thể giúp xử lý một chút, mượn cơ hội nghiêng về phía Chu Tử Hiên, nhưng ai ngờ tên Chu Tử Hiên này chẳng là cái thá gì, giọng điệu rõ ràng như thể đang ra lệnh cho chó nhà gã ta vậy.

Anh ta lập tức đen mặt, nói: “Mời xuất trình giấy phép xe và chứng nhận đăng ký xe!”
Trương Húc Đông vốn ở ngay đằng sau, cũng hạ cửa kính xuống quan sát.

Nếu đổi lại là người khác, anh sẽ lập tức gạt hết người ra, sau đó quát lên một tiếng, đừng có chặn đường của bố! Nhưng cô gái đó chính là Tiết Hiểu Hiểu, là một cô gái đã từng khóc vì anh không chỉ một lần, anh có thể bỏ mặc không quản sao?
Xem tình hình thì tên Chu Tử Hiên đó muốn bắt nạt Tiết Hiểu Hiểu, Trương Húc Đông lập tức tắt máy đi xuống.
Khi nhìn thấy Trương Húc Đông, Tiết Hiểu Hiểu suýt chút nữa đã bật khóc ngay tại chỗ.

Hôm nay cô ta đến thành phố Nam Kinh để đi công tác, một mình lái một ngày một đêm mới tới, nhưng ngờ đâu lại gặp phải sự việc như thế.

Nhưng vừa nhìn thấy Trương Húc Đông, cô ta lập tức bình tĩnh lại, một cảm giác an toàn khó nói nên lời đang dâng lên trong lòng cô ta, giống như có Trương Húc Đông là sẽ không có chuyện gì.
“Em ốm rồi!” Trương Húc Đông cười khổ, cũng không biết nên nói gì, dù sao thì anh không biết nên dùng thân phận gì để đối diện với cô gái này, bạn bè? Hình như hơn cả thế.


Người yêu? Nhưng lại không thể đến bước đó.
“Anh cũng vậy!” Tiết Hiểu Hiểu nhìn Trương Húc Đông, rưng rưng nước mắt, cảm thấy uất ức nói không ra lời: “Sao anh cũng đến thành phố Nam Kinh rồi?”
“Có công việc!” Trương Húc Đông trả lời đơn giản, lại hỏi: “Em, người em không sao chứ?”
“Em không sao, chỉ là xe bị tông hư rồi!” Tiết Hiểu Hiểu nhìn xe mình mới mua, vẻ mặt đau lòng, lại nhìn về phía Chu Tử Hiên, tức đến mức không biết xả đâu cho hết, nói: “Rõ ràng là lỗi của anh ta, trái lại còn bảo em bồi thường cho anh ta mười vạn, không biết lý lẽ gì hết!
“Có một số người, có nói lý với họ cũng nói không thông được, bởi vì không phải ai cũng là người!” Trương Húc Đông cười ha hả, sau đó nhìn về phía Chu Tử Hiên, nói: “Cậu Chu, nể mặt tôi, lái xe trên đường, va chạm là điều khó tránh khỏi!”
Trương Húc Đông căn bản là xem thường tên nhóc đó, chỉ là lúc này không muốn gây thêm nhiều rắc rối.

Đương nhiên không phải là anh sợ, mà là cảm thấy không cần thiết phải tạo thêm một kẻ thù, có những lúc, làm việc phải suy nghĩ về sau.
Cậu cả Chu Tử Hiên, gã ta không ngờ một tên cảnh sát giao thông rách lại dám nói chuyện với gã ta như vậy, lập tức cảm thấy mất mặt nhà họ Chu.

Vị cảnh sát giao thông đó còn chưa phản ứng lại, đã ăn một cái tát.

Mồm miệng gã ta còn không sạch sẽ gì chửi lên: “Mày nghĩ mày là ai hả? Một tên cảnh sát giao thông nho nhỏ mà thôi, cho dù cục trưởng của bọn mày có đến đây cũng không dám nói chuyện với tao như vậy, đồ của ông đây mày muốn xem là có thể xem hả?”
Ngang ngược đã trở thành một thói quen, Chu Tử Hiên liếc Trương Húc Đông một cái, hừ lạnh một tiếng, nói: “Nể mặt anh? Mặt anh có giá trị lắm hả? Anh nghĩ anh là ai?”
“Cậu Chu, làm người phải chừa lại một đường, ngày sau còn dễ gặp lại, cậu cần gì phải cố chấp như thế?” Trương Húc Đông cười ha hả nhìn gã ta.
Đầu năm nay loại người gì cũng có.

Chu Tử Hiên tưởng Trương Húc Đông là một người qua đường muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, gã ta căn bản là khinh thường không thèm để ý, vả lại ở thành phố Nam Kinh, người dám chọc đến gã ta thật sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay, hỏi: “Cô ta là bạn mày?”
“Không sai!” Trương Húc Đông nói.
“Thật ra tôi cũng không để ý đến mười vạn, tám vạn đó, bằng không người khác sẽ nói Chu Tử Hiên tôi keo kiệt.

Thế, thật ra sự việc rất đơn giản, chỉ cần anh chui qua đáy quần của tôi, tôi không chỉ chịu trách nhiệm lần này, còn bồi thường mấy vạn cho người đẹp đây.” Chu Tử Hiên bày ra dáng vẻ đại gia nhiều tiền, trong lòng thì thắm mắng: “Đệt, này thì ra vẻ trước mặt bố mày, mẹ nó!”
Trương Húc Đông cười lạnh một tiếng.

Mình không muốn gây chuyện, nhưng không có nghĩa là sợ có chuyện.

Tên Chu Tử Hiên này đúng là không ra gì, cho rằng mình có mấy đồng tiền thối đó thì lợi hại lắm.

Anh cười nói: “Cậu Chu, cậu xác định bảo Trương Húc Đông tôi chui qua?” Chỉ cái chỗ ghê tởm đó của gã ta.
“Trương, Trương Húc Đông?” Chu Tử Hiên kinh ngạc.

Gần đây danh tiếng của Trương Húc Đông như mặt trời ban trưa ở thành phố Nam Kinh.

Gã ta thân là người thừa kế của tập đoàn Chu Thị, sao có thể chưa nghe tới.

Gã ta nuốt một ngụm nước miếng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói nên lời..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện