Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

224: Mừng Hụt


trước sau


"Ninja!" Tiêu Diễm mở miệng nói.
“Là người Nhật sao?”Tiểu Phượng cô cùng kinh ngạc, bởi vì cô ta căn bản không ngờ đến, bởi vì Ô Lăng Ảnh đổi khách hàng giao dịch: “Lẽ nào đây chính là đen ăn đen? Bọn họ cầm tiên của người nước M, nhưng đồ vẫn bán cho cho người Nhật?”
“Rất có thể!” Trương Húc Đông nhẹ gật đầu, nói: “Những kẻ này là người của tổ chức Thần Hồn, là ninja chiến hồn.

Mà Ô Ưng cũng không hề có động tĩnh anh ta ở gần đây, có người muốn cướp Hiên Viên kiếm chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, trừ khi anh ta lên kế hoạch.”
Tiểu Phượng vẫn là chưa tin, nói: “Có thể là Ô Ưng sợ chúng ta xử hắn, lần này hoàn toàn không đến, giờ tôi bắt đầu nghi ngờ anh có phải cùng một giuộc với họ không!”
Vẻ mặt Trương Húc Đông bất lực, không biết phải nói gì luôn, dù sao cũng không bằng không chứng, nhìn quanh, nói: “Tôi đoán cảnh sát cũng sắp đến rồi!”
Trên Tiểu Hoàng mặt lộ ra nụ cười khổ: “Sẽ không có cảnh sát đâu, trong bộ đã đánh tiếng với sở cảnh sát quanh đây rồi, nói là có đồng chí chấp hành nhiệm vụ, bọn họ chỉ cần đợi đến sau cùng rồi đến thu dọn tàn cục.

Nhưng, chúng ta cũng không thể nán lại quá lâu, nếu không sẽ làm người dân hoang mang sợ hãi!”
“Thật phục mấy người luôn rồi!” Trương Húc Đông cạn lời.
Việc nghe thấy tiếng súng ở nơi thành thị thế này chẳng dễ gì, lúc này còn tưởng rằng ở đâu đó đốt pháo, nhưng hình như lại không giống, giống với tiếng súng trên TV nhưng lại thấp hơn một chút, những người đi đường đang thắc mắc thì bỗng thấy có rất nhiều người chạy lại với súng trên tay, một lúc sau có tiếng la hét sợ hãi và tiếng bước chân.

Trương Húc Đông lúc này mới hiểu Tiểu Hoàng, nếu không phải là đã đánh tiếng trước thì động tĩnh lớn như vậy, còn có không ít người chứng kiến, nếu như người của cục cảnh sát không đến vậy thì trăm phần trăm sẽ lên tiêu đề ngày mai, đến lúc đó bọn họ thật sự là không chịu nổi, dù thế nào đo chăng nữa đây cũng là khu vực phồn hoa thành phố Nam Kinh, không phải là ngoại ô phía tây của thành phố Ngọc, cũng chẳng phải là thành phố Tương Dương…
Những kẻ đó cũng chẳng phải đám gà mờ, rất nhanh đã bắn ra cả trăm viên đạn, đám đặc công Hoa Hồng kia còn tưởng là do một tay Ô Lăng Ảnh dở trò quỷ, nhưng vừa thấy bên kia ngay đến người giao dịch cũng không tha,lập tức đánh trả, mặc kệ những thứ khác.
Mà bốn tên cấp dưới của Ô Lăng Ảnh đều vô cùng dũng mãnh, bốn người cùng lấy súng ra, vì cách bắn của bọn họ cực chuẩn, nên chả mấy đã giết được hai ninja.
“Giờ chúng ta làm thế nào? Xem?” Tiểu Phượng nóng lòng như lửa đốt.
“Phải!” Trương Húc Đông gật đầu nói: “Chúng ta tốt nhất là nhìn, giờ dưới đó loạn đến chó sủa gà bay, nói không chừng sẽ bị đạn lạc ngộ thương, chi bằng chúng ta đợi một bên thắng rồi, sau đó mới ra tay, vậy có thể tiết kiệm không ít sức lực.”
“Nhưng mà Hiên Viên kiếm…” Tiểu Phượng còn chưa hết hy vọng, Tiểu Hoàng ở một bên nói: “Cũng chỉ có thể làm theo lời Trương Húc Đông nói, tình huống bây giờ hỗn loạn như vậy, lại có một đám ninja chạy đến, xem ra Hiên Viên kiếm này có không ít người nhòm ngó.”
“Haha, đây chỉ có thể nói bộ phận tình báo của mấy người, đến cái này bọn họ cũng không tra ra, đừng quên đây là Trung Quốc không phải nơi nào khác!” Trương Húc Đông bất đắc dĩ cười nói.
“Người ta sắp vội muốn chết luôn rồi, anh còn có tâm trạng cười!” Tiểu Phượng vểnh môi, nói: “Anh cho rằng bọn này muốn chuyện này xảy ra lắm à, giờ thành ra thế này rồi còn có thể làm sao đây!”
Trương Húc Đông ngày càng phát hiện ra Tiểu Phượng rất lắm mồm, là người phụ nữ lắm lời nhất mà anh từng gặp qua, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng quá lớn với mình, mục tiêu của mình chỉ là Ô Lăng Ảnh, chuyện Hiên Viên kiếm chẳng qua chỉ là bàn đạp.

Rất nhanh, những ninja kia đã phải trả mất tám người, rõ ràng trận đấu súng này diễn ra rất nhanh, mà kết thúc cũng rất nhanh.
Xem cũng hòm hòm, Trương Húc Đông tiện tay mở chốt an toàn nói: “Chuẩn bị chút đi, bọn họ chuẩn bị kết thúc rồi, chung ta thu lưới thôi.”

Ba người Tiêu Diễm gật đầu, nhanh chóng kiểm tra trang thiết bị, bắt đầu hành động.
Ô Lăng Ảnh dùng ống nhòm quan sát tình huống từ xa, khóe miệng cong lên nụ cười chiến thắng, anh ta thích cảm giác tự mình nắm mọi thứ trong tay, nếu không anh ta cũng không thả tin tức giao dịch ở Trung Hoa Môn ra, cái gọi là bộ phận tình báo kia sao có thể có được tin, chỉ là anh ta không ngờ Trương Húc Đông sẽ đến, có điều hết thảy chuyện này cũng không thể thay đổi được kế hoạch của anh ta.
Lúc trận chiến chấm dứt, chung quanh Trung Hoa Môn tĩnh lặng như tờ, tuwaj như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng những xác chết và vỏ đạn trên mặt đất lại biểu thị cho những gì vừa xảy ra ở đây, nếu Chu Nguyên Chương dưới đất mà biết được, phỏng chừng sẽ đội mồ sống dậy, bóp chết đám nhóc đáng chết này mất.
Kết quả là đám ninja đó tạch hết, thật là đáng thương; mà cấp dưới của Ô Lăng Ảnh cũng chỉ còn lại một người, nhưng đã bị thương nặng, đặc công Hoa Hồng cũng còn lại một người, lúc này một tay ôm túi vải, một tay ôm hộp tiền, dáng vẻ như thể có chết cũng phải bảo vệ những thứ này.
Trong lòng Trương Húc Đông nổi lên nghi ngờ, có dự cảm không tốt trong lòng, anh tin Ô Lăng Ảnh cũng nhìn thấy cảnh này, vì sao anh ta còn chưa phản ứng gì, lẽ nào anh ta tặng không người ta Hiên Viên kiếm?
Nhưng việc đã đến nước này, Trương Húc Đông cũng không quản được nhiều đến vậy, Ô Lăng Ảnh rất cuộc là có kế hoạch gì, giờ mọi thứ đã nằm trong tay người khác, thấy đặc vụ Hoa Hồng tóc vàng mắt xanh đầy máu, Trương Húc Đông phát động ba người còn lại tấn công.
Hai người đó chỉ cần di tay là chết rồi, nếu như Ô Lăng Ảnh còn không xuất hiện thì bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng giải quyết, thấy bốn người xuất hiện, đặc công Hoa Hồng đó sững người, còn chưa đợi Trương Húc Đông thương hoa tiếc ngọc, Tiểu Phương đã giơ tay cho một phát trúng giữa mi tâm, vẻ mặt sợ hãi đông cứng lại.
Trương Húc Đông vẫn không yên lòng, nhìn bốn xung quanh, như đang tìm tung tích của Ô Lăng Ảnh, căn bản là không để ý đến túi vải hai hộp tiền, bởi vì những thứ này với anh mà nói đều không phải là quan trọng nhất.

Tiểu Phượng vui mừng nhặt túi vải lên, không ngờ mọi việc lại đơn giản hơn mong đợi, bên kia lại nổ thêm một phát súng, Tiểu Hoàng xử lý thuộc hạ bị thương nặng của Ô Lăng Ảnh, Tiểu Phượng mở túi vải ra, góc đồ bên trong lộ ra, lúc này Tiểu Phượng hoàn toàn sững sờ.
Trương Húc Đông chau mày đầu hỏi: "Không phải Hiên Viên kiếm đúng không?"

Tiểu Phượng không nói gì, chỉ giũ túi vải ra, có thứ gì đó lập tức rơi ra, thì ra bên trong là một thanh kiếm bình thường, khi rơi xuống đất đã vỡ

thành hai mảnh, Trương Húc Đông đã sớm dự đoán được, cho nên cũng không có phản ứng quá lớn.
Trương Húc Đông cũng hiểu được, tại sao Ô Lăng Ảnh kề cà mãi không xuất hiện, thì ra bên trong vốn chẳng phải là Hiên Viên kiếm, anh ta nghĩ đến cả ba nơi là bộ chính trị Trung Quốc, ninja tổ chức Thần Hồn và đặc công Hoa Hồng đều nhúng tay vào, nên dùng tiền của nước M mua Hiên Viên kiếm, mà Hiên Viên kiếm thật vẫn ở trong tay anh ta.
Ô Lăng Ảnh thực sự làm được cái gọi là dùng khoẻ ứng mệt, Trương Húc Đông không thể không bội phục vì những năm qua anh ta đã trưởng thành lên rất nhiều, nhưng điều khiến Trương Húc Đông ngạc nhiên là Ô Lăng Ảnh trước đây sẽ không bao giờ vì điều gì đó hay thậm chí là vì tiền mà để anh em dưới quyền của mình đi hiến mạng, cho dù là vì hoàn thành nhiệm vụ thì người chết đầu tiên cũng sẽ là anh ta.

Nhưng bây giờ anh ta thật sự đã thay đổi rồi, thay đổi đến độ Trương Húc Đông cũng không nhận ra anh ta nữa, nhìn như vậy thì trận này nhất định là không thể tránh né, hơn nữa anh cũng quyết không phải anh ta chết thì cũng là mình toi.
Phía xa tiếng còi cảnh sát đang không ngừng tới gần, Tiểu Hoàng đi tới bên người Trương Húc Đông nói: “Chỗ này giao cho cảnh sát xử lý đi, chúng ta vẫn đừng lộ mặt thì tốt hơn, đi thôi!”
Đương nhiên, Trương Húc Đông không muốn dính líu vào loại chuyện này, nếu không thật sự không được việc còn rước lấy phiền phức, sau khi rời khỏi Trung Hoa Môn, Trương Húc Đông nói: “Chuyện đã thế này rồi, lần sau đừng tìm tôi nữa.”
“Anh cho rằng bọn này muốn lắm à? Nếu không phải là bộ trưởng Bắc Đường dặn dò, tôi cũng chẳng muốn làm nhiệm vụ với kẻ nát như anh đâu!” Tiểu Phượng lanh mồm lanh miệng nói: “Hơn nữa, anh cũng chưa hoàn thành nhiệm vụ, Hiên Viên kiếm bộ trưởng Bắc Đường dặn dò đâu? Anh muốn buông tay không quản, không có cửa đâu!”
Trương Húc Đông không có tâm trạng đấu khẩu với cô ta, nói: “Cái này không trách tôi được, là tin tức của cô sai, để tôi đợi công cốc một đêm ở đây, tôi còn chưa trách các người, các người lại trách tôi làm việc không xong, tôi thấy cô nên về trước ngẫm thử xem viết kiểm điểm thế nào đi!”
“Anh…” Vẻ mặt Tiểu Phượng đầy tức giận, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm vào Trương Húc Đông, trong đó có một chút xinh đẹp khó tả, cũng may người tới lần này chính là Tiêu Diễm, nếu đổi lại là Trần Uy thì đã lập tức thua ở dưới vẻ đẹp của cô ta rồi.
“Tiểu Phượng, Trương Húc Đông nói đúng, chuyện này nguyên nhân vốn là do chúng ta,vẫn nên nhanh chóng báo chuyện này cho bộ trương Bắc Đường đi!” Tiểu Hoàng vội vàng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người họ, nếu không, Tiểu Phượng có thể sẽ động thủ mất, Tiểu Phượng hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại bỏ đi.
Đi được một đoạn, dường như cô ta lại nghĩ ra đến gì đó, tự mình ném hai đoạn kiếm gãy qua, nói: “Tôi thật sự hận không thể một kiếm giết chết anh!”
Trương Húc Đông tránh kiếm đó, mặt bực bội, như thể người trộm Hiên Viên kiếm làm mình vậy, Tiểu Hoàng nhìn Trương Húc Đông, hơi ngại ngùng nói: “Tôi rất xin lỗi, để các anh thấy trò cười rồi, cô ấy là vậy đấy, thực ra cũng không có ý xấu gì đâu.”
Trương Húc Đông nhếch miệng cười: “Đến độ lấy kiếm giết tôi rồi, còn nói là không có ý xấu?” Giọng nói anh rất lớn, cố ý để Tiểu Phượng nghe thấy, người đó lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Trương Húc Đông, Trương Húc Đông vỗ vỗ vai Tiểu Hoàng: “Kỳ thực cái nết này của cô ta cũng chỉ có người anh em như cậu chịu được, mau thu về đi.”

“Haha…” Tiểu Hoàng cười khan hai tiếng, kỳ thật trong lòng anh ta sao lại không muốn, chỉ là Tiểu Phượng muốn tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn cô ấy, bản thân mình vẫn chưa làm được, thở dài nói: “Vậy tôi đi trước ây, về rồi thật sự là phải viết kiểm điểm, tạm biệt!”
"Tạm biệt!" Trương Húc Đông mỉm cười nói.
Tiểu Hoàng không biết bắt đầu lẩm bẩm cái gì trong miệng, mơ hồ không rõ, rời càng xa nghe lại càng không rõ.

Nhìn cặp đôi rời đi, Trương Húc Đông và Tiêu Diễm đi về phía xe của anh, vừa đi vừa hỏi: “Tiêu Diễm, cậu có cảm thấy chuyện đêm nay có cái gì kỳ quặc không?”
Tiêu Diễm sửng sốt một lát, mới lạnh như băng nói: “Anh Đông, chúng ta đều thành quân cờ!”
Trương Húc Đông gật đầu, mỗi người một điếu thuốc, châm thuốc hút lại mở miệng nói: “Lúc trước tôi đã nghi ngờ đồ trong bao vải rồi, sau đó tôi cảm nhận được Ô Lăng Ảnh đang ở xung quanh, nhưng anh ta lại dễ dàng tha cho đám ninja đến giật đồ, hơn nữa anh ta không hề làm ra chuyện gì, thì ra thật sự là đồ giả.

Cái này hay rồi, anh ta dùng tiền của người nước M mua Hiên Viên kiếm, mà người nước M lại cho rằng cả tiền lẫn Hiên Viên kiếm đầu về tay cấp dưới phía Trung Quốc, nhưng thực ra là không hề, thật đúng là có miệng khó cãi!” Dừng một chút anh còn nói: “Ô Ưng đã thay đổi đến tôi cũng không nhận ra nữa rồi, không chỉ tàn nhẫn mà còn mưu mô xảo quyệt, anh ta là đôi thủ mạnh chỉ sau Ám Dạ Thiên Sứ.”
Tiêu Diễm chỉ hít một hơi, không nói gì, cậu ta cho rằng Ô Lăng Ảnh còn khó đối phó hơn cả Ám Dạ Thiên Sứ, nguyên nhân chính là người này biết Trương Húc Đông quá rõ, mà bây giờ Trương Húc Đông lại cảm thấy xa lạ với anh ta, loại cảm giác này rất tệ, thực sự có thể gây ra rắc rối lớn như Nam Cung Diệp đã nói.
“Linh Lung, tìm được hành tung của Ám Dạ Thiên Sứ chưa?” Trương Húc Đông lấy điện thoại ra gọi.
Huyết Linh Lung đáo: “Anh Đông, tôi cũng đang định gọi cho anh đây, đã có manh mối rồi, hơn nữa tình hình rất không lạc quan, người của chúng ta tra ra được, hắn ta đến thành phố Nam Kinh rồi, anh phải cẩn thận!”
“Vậy mà cũng đến rồi!” Trương Húc Đông nhíu mày, thật sự là họa vô đơn chí, anh phải đối diện với hai kẻ địch mạnh như vậy cùng một lúc, khó tránh khỏi cũng có chút nhức đầu..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện