Người trong giới kinh doanh đều đã nghe qua về nữ hoàng thương mại này rồi, nhưng cụ thể tên như thế nào thì không ai biết cả, trong lúc nhất thời đều lộ ra vẻ mặt kính nể, một cô gái trẻ tuổi, lại có thể quậy tung một công ty hàng chục triệu, đã ảnh hưởng đến một lần khủng hoảng tài chính của Trung Quốc, chắc canh không phải đèn đã cạn dầu, bọn họ cảm thấy Trương Húc Đông càng thần thông quảng đại, lại có thể mời được người như vậy, phía sau có Bắc Đường Ngạo, lại có thêm một kỳ tài kinh doanh như vậy nữa, con đường tương lai phía trước quả là vô cùng sáng lạn.
Đặng Lệ cười nhạt một tiếng, nói: “Trước tiên tôi kể cho mọi người nghe chuyện cũ của tôi, có một lần tôi đến Nam Phi, ở một ngôi làng nhỏ nào đó dưới nóng hầm hập mà chờ ô tô, nhưng đợi rất lâu nhưng ô tô không tới, nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, tôi hơi nóng nảy, cho nên đi hỏi người dân bản địa bên cạnh, đối phương là một bà cụ da đen khoảng tám mươi tuổi, tôi hỏi bà ấy: “Bà cụ có nhìn thấy một hộp sắp đi qua đây không?” Bà cụ nhìn tôi một chút, nói: “Hộp sắt thì không thấy, còn giống như ô tô thì có một chiếc đấy.”
Những người phụ trách sững sờ, không biết Đặng Lệ muốn nói điều gì, hơn nữa cũng không hiểu tại sao lúc này cô ta lại cười lạnh một tiếng.
Đặng Lệ nhìn tất cả mọi người, cười cười tiếp tục nói: “Còn có một lần tôi đến Amazon để khảo sát một hạng mục, đúng lúc trong đó có một huấn luyện viên huấn luyện động vật, mọi người cũng biết bên kia động vật hoang dã rất nhiều, rất nhanh chúng tôi gặp một đám khỉ đầu chó, một đồng nghiệp của chúng chúng tôi nóng cảm mạo, không ngừng nhảy mũi, những con khỉ đầu chó kia cũng học anh nhảy mũi.
Tôi xoa kem chống nắng, bọn chúng cũng học theo bôi bùn đất trên mặt mình.
Chúng tôi cảm thấy rất thú vị, một đồng nghiệp thích đùa không ngừng vỗ vào mông của mình, nhưng những con khỉ đầu chó kia không tiếp tục bắt chước nữa, mà cả đám xông lên cào anh ta thành vai mặt hoa.
Chúng tôi giúp anh ta đuổi khỉ đầu chó, người đồng nghiệp kia rất tức giận hỏi huấn luyện viên huấn luyện động vật tại sao lại như vậy? Huấn luyện viên huấn luyện động vật nói đó là bởi vì mông khỉ đầu chó chỗ cấm, đối với bọn chúng là một sự xỉ nhục!” Dừng một chút cô ta nói tiếp: “Sau đó anh ta không cam lòng, lấy gậy đánh vào đầu mình, sau đó ném gậy cho đám khỉ đầu chó, những con khỉ đầu chó vẫn không học theo anh ta, mà lại vỗ vỗ mông với anh ta…”
Lần này, những người phụ trách ngoài ba mươi tuổi, càng nghĩ càng không hiểu nổi, không biết những câu chuyện cũ này rốt cuộc là có liên quan gì đến tình huống hiện tại chứ.
Đặng Lệ cười nói: “Hai ví dụ đời thường này nói cho chúng ta biết, không nên xem loài người ngốc nghếch như động vật, như vậy chỉ có cậu mới thật sự là đồ ngốc.
Cho nên, đối với chuyện này, chúng ta cũng không cần nghĩ quá lạc quan mà phải tốt chuẩn tốt cho tình huống xấu nhất, nhưng tìm cách thức giải quyết xấu nhất.
Anh Đông, chuyện này giao cho tôi đúng không?”
Trương Húc Đông khẽ gật đầu: “Tất cả đều do cô phụ trách!”
“Được!” Đặng Lệ quét qua những người phụ trách kia: “Vậy mọi người phải làm theo cách của tôi, nếu như xuất hiện những chuyện phản chiếu thì tôi sẽ có cách giải quyết riêng, đây là lời nhắc nhở có thiện ý.
Cho nên, tôi hi vọng mọi người đồng tâm hiệp lực, có sự đồng ý của anh Đông, toàn bộ hoạt động của Tập đoàn Thẩm Thị đều do tôi phụ trách, tình hình sản nghiệp dưới tay mọi người có bất cứ động tĩnh gì đều phải báo cáo với tôi, tất cả đều do tôi định đoạt.
Đầu tiên phải nói rõ, tôi cũng sẽ không vượt qua chức phận, mà là chịu trách nhiệm với lợi ích của mọi người, không ai bằng lòng giao sản nghiệp của mình cho người khác cả?”
Hàm nghĩa sâu xa trong lời nói của Đặng Lệ, tuổi tác không lớn nhưng lại khiến mọi người nghe đến say mê, tất cả các người bị trách đều bị cuốn theo, Trương Húc Đông cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ còn cho rằng phải tiếp tục giết gà dọa khỉ, xem ra lần này không cần nữa rồi.
“Mọi người nghe rõ lời của cô Đặng rồi chứ? Hiện tại lời cô ấy nói chính là ý của tôi, toàn bộ tập đoàn Thẩm thị đều giao cho cô ấy, mọi người có ý kiến gì không?” Trương Húc Đông dùng sắc bén ánh mắt quét qua những người này, nghiêm túc thận trọng mà hỏi.
“Tôi đồng ý quyết định của ông chủ, hiện tại chỉ cần cô Đặng có dặn dò gì, tôi là người đầu tiên nghe theo!” Chú Chu là người đầu tiên giơ tay sao, sau đó là Hứa Tá cùng Vương Duyệt đều đồng ý, những người phụ trách khác cũng nối đuôi nhau tỏ vẻ đồng ý.
Giao công ty cho Đặng Lệ, Trương Húc Đông lập tức cảm giác đầu nhẹ không ít, sau khi sắp xếp đơn giản, Trương Húc Đông rời khỏi phòng họp, rồi lại nhìn ĐẶNG LỆ, Trương Húc Đông dường như đã nhìn thấy ánh sáng thắng lợi và tình cảnh ba tên kia khóc ròng ròng rồi.
Chẳng qua Trương Húc Đông biết Đặng Lệ chắc chắn còn khó đối phó hơn anh trai Đặng Quân của cô ta, sau khi thắng lợi sẽ hung hăng làm thịt mình một chút, chẳng qua nếu có thể nắm được ba doanh nghiệp lớn, cho dù cho Đặng Lệ một công ty tính ra cũng đáng giá.
Giữa ban ngày quán bar buông lỏng, bên trong không có người nào, mà Trương Húc Đông uống vào cà phê, bốn người khác uống rượu, không thèm để ý đến con sâu tham ăn Trương Húc Đông lúc đang uống ly cà phê thứ năm, Bắc Đường Ngạo điện thoại tới, xem ra cái tên già này chắc chắn lại có chuyện tìm chính mình.
Trương Húc Đông nhận điện thoại, nhiệm vụ lần trước thất bại, Hiên Viên Kiếm và Ô Lăng Ảnh cùng mất tích, có thể đã rời khỏi Trung Quốc, mà Trung Quốc phải chịu áp lực của nước M, để anh tới thảo luận một chút, Trương Húc Đông đành phải dẫn theo bốn người này, địa điểm là quán trà.
Nghệ thuật trà đạo dường như là sở thích đặc biệt của người Phương Nam, mà người càng lớn tuổi thì càng thích, dần dần một vài nhân sĩ thành công cũng bắt đầu ở trong quán trà bàn chuyện làm ăn, đây là một cách để giết thời gian, Trương Húc Đông cũng cảm thấy trà dễ uống hơn cà phê, chỉ có cá nhân anh thích, có thể trước kia uống quá nhiều cà phê, cộng thêm hôm nay lại uống không ít, uống chút trà có thể hun đúc một chút tình cảm sâu đậm.
Quán trà Nam Giang, trong phòng bao lầu hai Bắc Đường Ngạo ngồi gần cửa sổ, bên cạnh còn có một người trẻ tuổi, chính là Bắc Đường Nguyên Hằng, lúc nhìn thấy Trương Húc Đông, trong mắt hiện lên sự khát vọng cùng tôn kính.
Trương Húc Đông sững sờ, nhìn ông cháu hai người không phải vì chuyện của Hiên Viên Kiếm, mà là vì chuyện khác, bằng không Bắc Đường Nguyên Hằng cũng sẽ không đến, Trương Húc Đông mỉm cười đi qua đó, không khách sáo, anh ngồi xuống.
Bắc Đường Ngạo cười ha ha, nhìn thấy bốn người sau lưng Trương Húc Đông, trong lòng có chút buồn bực, đều là thanh niên giỏi giang, tại sao không đi tham quan mà đi theo tên nhóc hỗn láo này chứ, nhìn một lúc, Bắc Đường Ngạo mới nói: “Tất cả mọi người đều là người một nhà, không cần