Trương Húc Đông liếc nhìn ngoài cửa sổ, bước chân của Bắc Đường Nguyên Hằng lộn xộn, nhưng người bình thường kiên trì hai vòng đã không thể tiếp thụ được rồi, kể cả là một quân nhân, hiện tại anh ta không phải dựa vào thể lực mà dựa vào nghị lực của bản thân.
“Bây giờ không phải xem khi nào cậu ta có thể trở về mà phải xem xem cậu ta có thể kiên trì được bao lâu.
” Trương Húc Đông vừa cười vừa nói: “Trong ba người các cậu ai sẽ đi? Nếu như cậu ta ngã xuống thì hãy đưa cậu ta đến bệnh viện.
”
Nam Cung Diệp, Tarzan và Trần Uy lập tức lắc đầu, bọn họ không quan tâm Bắc Đường Ngạo là ai, cái này không có nửa xu quan hệ với bọn họ, Tiếu Diễm đứng lên nói: “Để em đi!” Nói xong thì cậu ta đi xuống.
Bắc Đường Ngạo nhìn ba người còn lại, tất nhiên sẽ không phát giận, dù sao người ta tình nguyện đi là tình cảm, không đi là bổn phận, ông ta cảm kích nhìn Trương Húc Đông nói: “Húc Đông, Nguyên Hằng phải giao cho cậu rồi, về sau cậu hãy thay tôi dạy dỗ nó thật tốt, nếu cậu có chuyện gì, chỉ cần là chuyện không trái pháp luật, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức tương trợ.
”
Trương Húc Đông cười nói: “Không ngờ ông nội Bắc Đường còn có thể hiểu có ơn báo ơn như vậy, tiền của cháu có phải! ”
Bắc Đường Ngạo rụt cổ lại, ho khan vài tiếng: “Cái hũ không mở thì vẫn là cái hũ, tên nhóc cậu đã nhiều tiền như vậy rồi, còn thiếu mấy hạt bụi của tôi sao?”
Trương Húc Đông nói: “Lời đã nói ra không thể thu lại được, ông nói đúng không?”
“Uống trà, uống trà, trà nhà này uống cũng được đấy.
” Bắc Đường Ngạo cười khổ nói.
Tarzan vung tay nói: “Phục vụ, lấy lên một bàn như vừa rồi đi.
”
“Ôi chao, mấy anh bạn nhỏ, lão già này cảm thấy thân thể không khỏe, không thể ngồi nói chuyện với các cậu nữa rồi.
” Bắc Đường Ngạo ôm lấy trán, ông ta đúng là bị đau đầu rồi, là bị ăn đến đau đầu, nói: “Còn các cậu thì sao, cũng trở về làm việc của các cậu đi, hình như cái tên nhóc kia lại bắt đầu náo loạn rồi, phải dạy dỗ bọn họ thật tốt, tôi để các cậu toàn quyền xử lý đấy.
”
Trương Húc Đông khoát tay để nhân viên phục vụ đi xuống trước, cười nhạt nói: “Chẳng qua là ba con châu chấu mà thôi, nhảy cũng không được mấy ngày, căn bản không cần ông phải đến, mấy ngày nữa là có thể thu thập được bọn họ.
”
“Vậy thì kết thúc, tạm biệt.
” Bắc Đường Ngạo lau mồ hôi trán đi xuống tầng, mơ hồ còn nghe thấy giọng nói yêu cầu giảm giá và đòi phiếu chứng nhận.
Đương nhiên, Trương Húc Đông biết rõ chuyện làm cho con cáo già này đau đầu chính là hiên viên kiếm, Ô Lăng Ảnh khó giải quyết như vậy, ông ta muốn đối phó cũng không phải là điều dễ dàng gì, cho dù Ô Lăng Ảnh vẫn còn ở thành phố Nam Kinh, muốn bắt được anh ta cũng là cả một vấn đề, bây giờ ông ta không yêu cầu xa với bắt được Ô Lăng Ảnh, ông ta chỉ hy vọng có thể sớm đoạt được kiếm hiên viên, như vậy ông ta mới có thể giải thích được, bằng không khả năng cao là ông ta sẽ gặp phải vấn đề về hưu sớm.
Tất nhiên Trương Húc Đông sẽ không để cho Bắc Đường Ngạo thanh toán, dù sao giá của một bữa ăn ăn uống thả ga ở quán trà cao cấp cũng không phải con số nhỏ, mặc dù Bắc Đường Ngạo không thiếu tiền, nhưng cũng không nhiều hơn bản thân, anh vẫn ngồi tại chỗ uống trà, chủ yếu là chờ Bắc Đường Nguyên Hằng quay lại.
Trương Húc Đông nhìn ra Bắc Đường Nguyên Hằng có nghị lực, anh rất thích loại tính cách này, nhưng Trương Húc Đông chắc chắn sẽ không đưa anh ta đến khu huấn luyện, câu nói thầy nghiêm thì trò giỏi rất đúng, tài nghệ tốt không phải giống trong phim truyền hình là được người khác truyền cho bao năm công lực, trong thực tế là phải đổ mồ hôi rèn luyện mới được.
Chờ khoảng hai giờ, Tiếu Diễm mới từ từ đi đến, cậu ta gật đầu với Trương Húc Đông rồi nói: “Anh Đông, năng lực nhẫn lại của tên nhóc này rất khá, nhưng cũng đã đến cực hạn rồi, nếu cứ tiếp tục thì khả năng là không xuống được.
”
“Ừ!” Trương Húc Đông khẽ gật đầu, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy Bắc Đường Nguyên Hằng mơ hồ bước một chân vào quán trà, sau đó thì nghe thấy âm thanh bước chân nặng nề đi lên cầu thang, cuối cùng anh ta phải bò lên cầu thang, cả người gần như co quắp trên mặt đất, hô hấp dồn dập nói: “Sư, sư, sư phụ, con, con đã trở về, lần này cá còn sống, sư phụ có thể mang về nhà nuôi rồi.
”
Trương Húc Đông nhìn con cá đang bơi trong bể nước trong veo, nói: “Biểu hiện cũng khá tốt, đêm nay tôi mang cậu đi luyện tập, có hứng thú không?”
“Có!” Bắc Đường Nguyên Hằng dốc toàn lực gật đầu lia lịa, cuối cùng bò từ mặt đất lên, trên mặt toàn là mồ hôi, nhưng vẫn không kìm chế được kích động trong lòng anh ta, Trương Húc Đông đã đồng ý nhận anh ta làm học trò rồi.
Anh ta ngồi trên ghế uống một bình trà mới lên tiếng: “Sư phụ, luyện tập như thế nào? Phải mang theo vũ khí gì? Nóng hay lạnh?”
Trương Húc Đông cười lạnh một tiếng: “Chỉ là đi đánh lộn cũng không có gì cần thiết cả, chỉ cần cậu đừng ném mặt mũi đi là được.
” Bắc Đường Nguyên Hằng cười nói: “Sư phụ yên tâm, con đảm bảo ai con cũng đánh được.
Khi nào con kêu đám anh em ở trong “Quân nhận” đến, khí thế của bọn họ chắc chắn đủ mặt mũi đi.
”
“Mặt mũi cái rắm, đánh lộn thì gọi nhiều quân nhân đến làm gì? Đây không phải là đang ngáng đường tôi sao?” Trương Húc Đông hừ lạnh nói.
“Ha ha, sư phụ nói rất đúng, chỉ cần mấy người chúng ta là có thể đi ngang ở thành phố Nam Kinh này rồi.
” Bắc Đường Nguyên Hằng còn quay lại hỏi đám Nam Cung Diệp: “Bốn anh em thấy có đúng không?”
Trần Uy mắt trợn trắng nói: “Ai anh em với mày, chúng tao là anh em của anh Đông, theo lý mày phải gọi bọn tao một tiếng sư thúc đấy.
”
“Cái rắm ấy, mấy người cũng không phải bái cùng sư phụ với sư phụ của tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi gọi mấy người là sư thúc chứ?” Bắc Đường Nguyên Hằng hét lên.
“Lão Thái, anh đang làm gì vậy?” Nam Cung Diệp cau mày, lúc này đang nhìn Tarzan đang nắm chặt ngón tay tính toán cái gì đó.
“À!” Tarzan gãi đầu nói: “Béo gọi Hắc Hùng là Hùng gia, Hắc Hùng lại gọi tôi là anh Thái, nếu như béo là sư thúc của tên nhóc này thì tôi phải gọi cậu ta là gì?”
“Được rồi, được rồi, mịa nó xong chưa vậy?” Trương Húc Đông đen mặt, dựa theo những gì Tarzan phân tích, chính mình nhận học trò, anh ta còn nhỏ hơn vài bối phận.
“Đúng, xong chưa vậy?” Bắc Đường Nguyên Hằng cũng nổi giận.
Trong cuộc chiến kinh doanh, ba nhà liên thủ lại để làm đánh rớt cổ phiếu của tập đoàn Thẩm Thị do Trương Húc Đông quản lý, bọn họ đã mở tiệc chúc mừng, hiển nhiên là cảm thấy bảy đến tám phần mười là thành công rồi, mà Đặng Lệ lại rất bình tĩnh, như thể cô ta đang là người chiến thắng, xét về mặt chơi cổ phiếu thì Hồ Sơn Nhạc, Hách Kiếm Vân và Trần Thăng không phải là đối thủ của cô ta, thắng bại nhất thời không phải là kết quả cuối cùng, cô ta có đủ tự tin và năng lực này.
Tính tình của Đặng Lệ rất hợp khẩu vị của Trương Húc Đông, muối chơi thì phải chơi chết ba nhà này, bằng không sao có thể thể hiện được hết năng lực của cô ta, cô ta muốn chứng minh cô ta không cần