Huy Hoàng cười lạnh một tiếng, nhìn Đường Phi bên cạnh, nói: “Vậy theo ý của ông, ai là người phụ trách thì người đó có tội à? Nếu như tôi thu được ma túy trong cục cảnh sát của ông, có phải là mọi người cũng có thể nghi ngờ cục trưởng là ông không?”
Lúc này, Đường Phi lùi về sau một bước, phát hiện sau lưng một cảnh sát có một túi heroin nhỏ một cách rất tinh vi.
Anh ta chồm đến ngửi, rồi hừ lạnh, nói: “Trong cục cảnh sát cũng có ma túy, bây giờ ông nói sao đây? Ha ha…”
Phạm Chí Dũng lộ vẻ mù mịt.
Sao mấy tên này đứa này còn lanh trí hơn đứa kia vậy.
Chẳng qua ông ta nghĩ vậy cũng đúng.
Bang Long không phải là doanh nghiệp đứng đắn gì, trong đó khó tránh khỏi lây dính mấy hơi thở lưu manh, du côn, vô lại.
Thế mà lại dở cái trò này với ông ta, ông ta đập bàn nói: “Các người lại dám mang ma túy đến cục cảnh sát, còn ngang nhiên vu oan, hãm hại nhân viên phá án, bắt hai người bọn họ lại cho tôi.”
“Bắt chúng tôi? Các ông nói phải nói chuyện bằng pháp luật, được… chúng tôi sẽ nói chuyện bằng pháp luật, tìm chứng cứ với ông.
Nhưng nếu như ông không nói chuyện bằng pháp luật, mà dùng bạo lực, chúng tôi cũng không sợ ông, không tin thì ông có thể đến thử!” Huy Hoàng lộ vẻ âm u.
Trong cảnh sát có một số người chấp hành pháp luật, cậu nói lý với anh ta, anh ta sẽ nói pháp luật với cậu.
Cậu nói pháp luật với anh ta, anh ta sẽ nói chuyện bằng thực lực với cậu.
Nếu như cậu nói chuyện bằng thực lực với anh ta, anh ta sẽ nói về tình yêu nước với cậu…
Đường Phi cười nham hiểm, nói: “Mấy người ai thấy chúng tôi mang ma túy vào đây? Nói chuyện phải có chứng cứ, bằng không muốn nói gì thì là cái đó rồi! Xin lỗi chứ, cục trưởng Phạm?”
Phạm Chí Dũng hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.
Huy Hoàng tiếp tục nói: “Cục trưởng Phạm, tôi nghĩ ông nên hiểu rõ, cho dù số ma túy đó được tìm thấy từ chỗ câu lạc bộ của đương sự của tôi, nhưng ông cũng không thể chứng minh đó là của anh ấy.
Cũng giống như việc có người tìm thấy bom hẹn giờ trong Nhà Trắng, ông cũng không thể cho rằng đó là do tổng thống nước Mỹ tự cài đặt được nhỉ? Nhưng ông cũng không cần để ý, đây thật sự chỉ là một túi bột mì xay từ lúa mạch.
Nhưng nếu như thật sự phát hiện từ trong phòng làm việc hoặc trong nhà của cục trưởng Phạm, vậy thì ông khó mà giãi bày rồi!”
Đây là uy hiếp.
Phạm Chí Dũng biết tên này không đơn giản, nhưng không ngờ lại khó giải quyết như vậy.
Đây chỉ là vì đang ở thành phố Nam Kinh thôi, chứ đổi lại là thành phố Ngọc, thành phố Tương Dương, cho dù là bí thư thành ủy, cũng phải nói chuyện đàng hoàng với Huy Hoàng, chứ đừng nói một cục trưởng cục cảnh sát thành phố.
Phạm Chí Dũng thở dài một hơi, nói: “Sự việc cụ thể như thế nào, chúng tôi sẽ điều tra rõ ràng.
Lần này thật sự chỉ mời Trương Húc Đông đến hỗ trợ điều tra mà thôi.” Giọng điệu của ông ta cũng dịu lại.
Những người này khó chơi hơn dự đoán ban đầu của ông ta.
“Hỗ trợ điều tra?” Huy Hoàng liếc còng tay trên cổ tay Trương Húc Đông một cái, hỏi: “Hỗ trợ điều tra thì có cần phải còng lại không? Để tôi giải thích cái gì là hỗ trợ điều tra nhé.
Đó chính là giúp đỡ các ông phá án, là nghĩa vụ của mỗi người công dân.
Nhưng nếu như đương sự của tôi hoàn toàn không biết gì, ông có biết đây gọi là giam giữ trái phép không?”
“Huy Hoàng, cậu cũng thấy rồi đấy, tôi đã cố gắng làm tròn nghĩa vụ nên làm của mỗi công dân rồi!” Trương Húc Đông bày ra dáng vẻ khẳng khái, chính nghĩa, nói: “Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi đến làm tròn nghĩa vụ, bọn họ lại muốn vu oan giá họa cho tôi.
Chẳng lẽ cảnh sát phá án như vậy sao? Chẳng trách trên tivi thường nói có người bị phán nhầm mười mấy năm, là một người đóng thuế, lòng tôi thấy lạnh lẽo quá!”
Huy Hoàng nhìn vết thương trên cổ và bàn tay Trương Húc Đông, lập tức tức giận nói: “Cục trưởng Phạm, đây chính là hỗ trợ điều tra mà các người nói đó hả? Đừng nói đương sự của tôi không phải kẻ tình nghi, cho dù là phải, các người lạm dụng tư hình như vậy cũng là trái phép.
Chúng tôi sẽ không chịu để yên chuyện này đâu, các người cứ đợi giấy triệu tập của tòa án đi!” Nói xong, anh ta lấy máy ảnh ra, bắt đầu chụp vết thương của Trương Húc Đông, còn lạnh lùng nói: “Hai tập đoàn lớn Đông Thăng và Thẩm Thị của chúng tôi không phải là thứ tôm tép gì đâu, có thể tố cáo cục cảnh sát thanh phố của các người đến mức mất hết danh dự đấy.”
Phạm Chí Dũng hoảng hốt, lần này thật sự có lý mà không thể nói rõ rồi: “Chuyện này, chuyện này không phải do chúng tôi làm, chúng tôi không sử dụng biện pháp bạo lực, là cậu ta tự làm!” Ông ta hốt hoảng là chuyện bình thường.
Nếu như hai tập đoàn lớn tố cáo ông ta lên tòa án, mặc dù không thể làm gì ông ta, nhưng cũng đủ khiến ông ta phải đau đầu.
Nếu như điều tra cẩn thận hơn, phát hiện ra quan hệ giữa ông ta và Hách Kiến Vân, chỉ sợ có khả năng sẽ bị xử lý kỷ luật, thậm chí là khai trừ ra khỏi đảng.
“Ồ? Cục trưởng Phạm nói những vết thương này là do đương sự của tôi tự làm sao? Ông cảm thấy sẽ có người tin mấy lời đó à? Vẫn có người tin tưởng lời nói của ông nữa sao?” Huy Hoàng chuyển tầm nhìn về phía Trương Húc Đông, nói: “Anh Đông, có cần tố cáo ông ta không? Em có thể lập tức viết đơn khởi kiện cho anh.”
“Vì sao không tố cáo? Tôi là người đến hỗ trợ bọn họ phá án, nhưng là bị bọn họ vu oan giá họa.
Tôi phải tố cáo đến mức ông ta không thể làm cảnh sát được nữa, làm cho cục cảnh sát phải bồi thường cho tổn thất của tôi!” Trương Húc Đông bày ra vẻ tức giận, không thể chịu đựng được, nói.
“Chuyện đó… luật sự Huy Hoàng, không phải cậu muốn bảo lãnh người sao?” Phạm Chí Dũng ho khan mất tiếng, nói.
Huy Hoàng nhếch môi: “Sao? Bây giờ lại có thể bảo lãnh rồi à? Không cần tiếp tục hỗ trợ điều tra nữa sao?”
“Không cần nữa, đi đi, đi làm thủ tục một chút!” Phạm Chí Dũng có hơi nản lòng.
Cứ tiếp tục làm tới, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nhưng tin tức đầu đề ngày mai khẳng định sẽ là ông ta lạm dụng bạo lực đánh người bị thương, cộng thêm cả thân phận của Trương Húc Đông, chỉ sợ ông ta sẽ gặp rắc rối lớn hơn.
Nhưng Trương Húc Đông lại lắc đầu nói: “Tôi vẫn chưa muốn ra, thật ra nơi này cũng rất tốt!”
Huy Hoàng và Đường Phi đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ đều biết rõ tính tình của Trương Húc Đông.
Việc đã làm đến mức này, anh không chơi phế Phạm Chí Dũng thì tuyệt đối không chịu từ bỏ.
Huy Hoàng nhìn Phạm Chí Dũng, nói: “Cục trưởng Phạm, các ông có thể ra ngoài trước không, tôi muốn bàn bạc với đương sự của tôi một lát.”
“Haizz…” Một tiếng thở dài bất đắc dĩ, Phạm Chí Dũng không nói gì cả, lập tức chậm rãi rời đi.
“Anh Đông, anh muốn làm gì?” Huy Hoàng hỏi.
Trương Húc Đông nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười xấu xa.
Suy nghĩ rồi vẫy tay với hai người họ, sau đó dặn dò mấy tiếng, hai người gật đầu.
Anh hỏi Đường Phi: “Vết thương khỏi rồi à?”
Đường Phi gật đầu: “Khỏi rồi, chỉ là mất cánh tay phải, thoáng chốc khó mà thích ứng được, từ từ sẽ tốt hơn!”
“Ừm, cứ từ từ!”
“Vậy anh Đông, bọn tôi đi trước đây.”
“Được!”
Cuộc nói chuyện thản nhiên để lộ quan hệ giữa các anh em.
Sau khi Đường Phi và Huy Hoàng đi, Trương Húc Đông ngồi trên ghế, nhiệt độ bên trong đã bình thường.
Nếu Phạm Chí Dũng muốn chơi, vậy mình sẽ khiến ông ta chơi cho đủ.
Đột nhiên, điện thoại của Trương Húc Đông kêu lên, nhưng tay của