Nhìn Trương Húc Đông bình dị gần gũi như vậy, Miêu Tiểu Vũ cũng dần thả lỏng, cô ta nói: “Vậy thì tôi sẽ nói thẳng.
Tuy tập đoàn Đông Thăng của chúng ta là xí nghiệp kiểu mới, nhưng tốc độ phát triển thì bỏ xa bất cứ công ty nào.
Vừa về nước, tôi đã vô cùng coi trọng Đông Thăng, tôi nghĩ nơi này có chỗ để tôi phát triển tài năng nên đã bằng lòng làm từ công nhân bình thường, bởi vì tôi biết nơi này sẽ không mai một người có tài, có thể giúp tôi thực hiện ước mơ cùng lý tưởng.”
Nói rồi, cô ta nhìn Trương Húc Đông, anh gật đầu làm động tác mời, ý báo cô ta nói tiếp, Miêu Tiểu Vũ gật đầu nói: “Chủ yếu là lãnh đạo công ty rất tốt với cấp dưới, cho dù là trong lúc làm việc hay sinh hoạt thì bọn họ đều rất quan tâm đến chúng tôi.
Tất nhiên, chúng tôi đi làm là vì tiền lương, lương ở đây cao hơn các công ty khác với cùng chức vụ.” Cô ta nói thật, giọng điệu chân thành, không hề có ý nịnh hót.
“Mỗi người chủ đều thích nghe công nhân nói như vậy, tất nhiên tôi cũng hy vọng những lời này được phát ra từ tận đáy lòng, bởi vì công ty được tạo nên từ vô số nhân tài ưu tú, nếu không có những người mới như các cô thì sẽ không có công ty như bây giờ.” Trương Húc Đông gật đầu, hỏi: “Hiện tại công ty kinh doanh bên mảng nào? Tôi vừa đến nên không biết nhiều lắm, vì sao bộ phận kinh doanh lại thất bại?”
“Chú yếu là kinh doanh hoạt hình.” Miêu Tiểu Vũ nghiêm túc nói: “Hiện nay, ngành công nghiệp hoạt hình ở Trung Quốc phát triển rất chậm chạp, nhưng không chỉ có trẻ con thích hoạt hình mà người lớn cũng thích.
Thị trường này bị nước Nhật Bản và nước M chèn ép rất mạnh, một số tiền lớn bị chảy vào túi của nước ngoài, mỗi năm có đến bảy tỷ đô.
Chi nhánh mới hy vọng có thể tạo ra một tác phẩm thật tốt, để có thể hấp dẫn ánh mắt của người trong nước.”
“Nhiều như vậy sao? Có có thể nói tỉ mỉ cho tôi biết không?” Trương Húc Đông khởi động xe, vừa đi vừa hỏi.
“Ngành công nghiệp hoạt hình ở nước ngoài vô cùng phát triển, bọn họ dựa vào hình ảnh bạo lực, máu me, huyền ảo nên hấp dẫn được rất nhiều ánh mắt.
Còn chúng ta, không những có các yếu tố nói trên mà còn phải thêm một vài yếu tố mới lạ, làm người khác cảm thấy mới lạ.
Bộ phận kinh doanh giúp chúng ta thu hút các nhà đầu tư, tài trợ, nhưng có mấy người Trung Quốc sẽ vui lòng đầu tư cho chúng ta chứ? Dù sao thì thất bại cũng nhiều, bọn họ cũng sợ.” Miêu Tiểu Vũ thở dài nói.
Tuy Trương Húc Đông về nước chưa được mấy năm, nhưng anh cũng hiểu đôi chút.
Người Trung Quốc không quen với sáng tạo mà là cải tiến, những thứ nhỏ như sản phẩm điện tử, lớn như máy bay, đại bác, chỉ cần rơi vào tay người Trung Quốc, chúng nó đều được cải tiến khác đi.
Ví dụ như game online mà anh chơi, tuy có bắt chước trò Counter-Strike của nước ngoài, nhưng muốn thu hút ánh nhìn của người khác thì cũng không dễ như vậy.
Trương Húc Đông gật đầu nói: “Hôm qua lúc ăn cơm tôi cũng nghe Đặng Lệ nói vài câu, cô ấy hy vọng làm bản vẽ thiết kế từ thành phố Tương Dương, sáng tác một bộ phim hoạt hình đô thị, có yếu tố phương đông của chúng ta, cũng không thể thiếu của phương tây, nói là Trung Quốc kết hợp với phương Tây.”
“Đúng là có một hội thảo như vậy.
Tuy quy mô về nền công nghiệp hoạt hình của Trung Quốc không bằng nước ngoài, nhưng chúng ta có không gian phát triển lớn, còn có dân số của nước ta cũng là một lợi thế.
Ví dụ như một người góp một đồng tiền, thì cũng có hơn một tỷ rồi.
Chúng ta mời không ít người tài ở mảng này tham gia, tin rằng Đông Thăng sẽ cho ra một tác phẩm nổi tiếng toàn thế giới đầu tiên.” Miêu Tiểu Vũ nhìn chiếc xe ở bên ngoài, nói: “Mục tiêu này không phải mơ mộng.”
Trương Húc Đông hài lòng gật đầu, anh phải nói rằng ánh mắt của Đặng Lệ rất độc đáo, tùy tiện tìm một nhân viên lại là người tài khó có được, điều này phù hợp với ý tưởng thành lập công ty của Trương Húc Đông.
Thế kỷ 21, người tài quý giá, chỉ cần phân tích Miêu Tiểu Vũ thì có thể thấy cô ta là nhân viên tốt.
Nhưng mà Trương Húc Đông cũng không hiểu nhiều như vậy, công ty phát triển thế nào thì vẫn phải cần anh em nhà họ Đặng kiểm soát, anh chỉ cần nhìn, không cho bọn họ lệch khỏi quỹ đạo là được.
Hai người trò chuyện được một lúc, Miêu Tiểu Vũ hoàn toàn thả lỏng.
Cô ta không ngờ ông chủ của Đông Thăng lại dễ gần như vậy, hoàn toàn không nhận ra đây là nhân vật có giá trị con người lên đến chục tỷ, mà giống một người bạn thân hơn.
Nói một hồi, bọn họ cũng đã đến bộ phận kinh doanh trực thuộc công ty, nơi này ở trong thành phố, là tòa nhà ba tầng độc lập, vô cùng mới, trên đó còn có băng đỏ chữ trắng: “Chào mừng lãnh đạo tổng công ty đến hướng dẫn!” Giờ phút này, trước cửa có hai mươi mấy nhân viên công tác đứng thành hai hàng, giống như đang chào đón một vị lãnh đạo vậy.
Hôm qua, khi tan ca, Lý Nhiên nhận được lệnh của công ty, bảo anh ta đến bộ phận nghiệp vụ, chức vị cũng không phải là nhân viên ở tầng chót mà là phó trưởng bộ phận, nhưng dù vậy thì anh ta cũng buồn bực cả đêm.
Bởi vì nơi này nói chuyện dựa trên thành tích, mặc dù anh ta là phó trưởng bộ phận nhưng không có công lao thì cũng kém nhân viên.
Nhưng hiện tại anh ta đã khác xưa, ăn biết bao nhiêu đau khổ nên anh ta cũng vui vẻ chấp nhận.
Khi xe chạy đến trước tòa nhà của bộ phận kinh doanh, Trương Húc Đông khẽ cười.
Anh nhìn Lý Nhiên đứng ở đằng trước, tâm trạng không giống như anh từng tưởng tượng, không thể nói là hả hê, nhiều nhất thì cũng chỉ là cảm thán thời thế khó lường.
Người sẽ thay đổi, đặc biệt là những người từng trải qua thăng trầm.
Chiếc xe đằng sau cũng đi theo, Trương Húc Đông, Miêu Tiểu Vũ cùng sáu lãnh đạo chi nhánh tầm trung của công ty xuống xe.
Đám người Lý Nhiên vội vàng đi lên đón, đến cạnh Miêu Tiểu Vũ, nói: “Tiểu Vũ, em đến rồi.
Nhanh đưa mọi người vào trong đi!” Nói rồi, Lý Nhiên nhìn thoáng qua Trương Húc Đông.
Anh ta từng gặp Trương Húc Đông hai ba lần, mỗi lần đều bị đánh.
Anh ta chỉ cảm thấy Trương Húc Đông hơi quen chứ không nhớ là đã gặp anh ở đâu, nhưng mà nhìn dáng vẻ thì biết địa vị của Trương Húc Đông không thấp, hơn nữa bạn gái của anh ta vô cùng kính trọng người con trai này.
“Phó trưởng bộ phận Lý, anh không bảo mọi người làm việc mà còn đứng ở đây làm gì? Hôm nay chúng tôi chủ yếu đến xem tình hình của bộ phận kinh doanh, mấy người không đi làm việc thì bảo chúng tôi xem cái gì?” Miêu Tiểu Vũ liếc Lý Nhiên một cái, ánh mắt chứa đầy sự sốt ruột, dù sao trước mắt là bạn trai của cô ta, cô ta hy vọng anh ta có thể hiểu ý mình, bên cạnh là ông chủ của Đông Thăng đấy!
Tuy Lý Nhiên thì lại không hiểu gì.
Anh ta nhớ là bạn gái của mình rất dịu dàng, sao hôm nay cô ta