Mặc kệ việc Quách Lập Vũ không thừa nhận, Trương Húc Đông cười lạnh nói: “Việc này có liên quan đến cậu hay không thì bây giờ tôi nói có tức là có, tôi đã xác định cậu liên quan trong chuyện này, bọn họ chiếm đi cái gì thì sẽ nhận báo ứng lại cái đó, cậu nên đi hỏi xem rằng ai là người đã bán đứng cậu.”
“Trương Húc Đông, cha tôi là đại ca của Thanh Long Hội, nếu anh dám động đến một sợi tóc của tôi thì anh sẽ giải thích thế nào với đại ca của Thanh Long Hội.” Quách Lập Vũ nói.
“Cậu không nói thật, còn tôi không thích nói dối, đặc biệt là không thích kẻ địch nói dối.
Tôi đã cắt đứt quan hệ với Thanh Long Hội, cậu cho rằng Tần Vũ có thể đe dọa được tôi sao?” Trương Húc Đông hỏi ngược lại.
“Sư phụ, con còn tưởng là cao thủ nào, không ngờ rằng chỉ là một kẻ nhát gan vô dụng.
Ngay cả tính khiêu chiến cũng không có.” Bắc Đường Nguyên Hằng từ xa đi đến, anh ta vốn dĩ cho là sẽ có một trận đánh nhau ác liệt nhưng không ngờ đối thủ lại là một tên vô dụng.
Trương Húc Đông lườm anh ta một cái, Bắc Đường Nguyên Hằng lè lưỡi rồi đứng sang một bên, không nói lại gì.
Quách Lập Vũ đột nhiên bật cười: “Ha ha, Trương Húc Đông, anh đánh giá năng lực của mình quá cao rồi, tập đoàn Trung Khoa của bọn tôi thành lập sớm hơn cả Thanh Long Hội, anh tưởng là anh có thể lật đổ bọn tôi sao? Tôi nói cho anh biết, ngay cả Hồng Môn đến thì bọn tôi cũng không sợ.”
Trương Húc Đông hơi nhíu mày, Quách Lập Vũ bình tĩnh hơn so với lúc trước, không có vẻ gì là khoe khoang, anh cũng có chút hứng thú nói: “Tôi thật ra không hiểu, các cậu còn có năng lực nào khác không? Nếu như cậu có thể uy hiếp thế lực của Bang Long bọn tôi thì hôm nay tôi có thể tha cho cậu một mạng.”
“Nói được làm được.” Quách Lập Vũ nặng nề gật đầu nói: “Vậy anh hãy nghe cho kỹ, nguồn gốc của bọn tôi không phải là Trung Quốc mà là Nhật Bản, trong thế chiến thứ hai đã có tập đoàn Trung Khoa, chẳng qua là khi đó không gọi bằng cái tên này, mặc dù nước Nhật Bản thua trận nhưng tập đoàn Trung Khoa của bọn tôi vẫn tồn tại, anh không chỉ đắc tội với Thanh Long Hội mà còn đắc tội cả Yamaguchi - tổ chức lớn nhất của nước Nhật Bản, anh cảm thấy nó có thể uy hiếp được Bang Long của bọn anh không?”
“Yamaguchi?” Trương Húc Đông nhớ kỹ mấy chữ này, trên mặt anh chợt hiện lên một tia sát khí, thì ra là Yamaguchi tác oai tác quái.
Thanh Long Hội che giấu kỹ như vậy, bộ dạng yêu nước chính nghĩa trước kia thì ra chỉ là giả vờ nhưng mà giả vờ cũng quá tốt rồi.
Nếu như không phải Quách Lập Vũ nói ra thì anh thật sự không biết gì cả.
Quách Lập Vũ thấy sắc mặt của Trương Húc Đông thay đổi, sau đó người kia nói: “Ngay cả Yamaguchi cũng không thể uy hiếp được tôi, vì vậy số mệnh của cậu đã được định đoạt.”
“Anh, anh, anh…” Quách Lập Vũ chỉ vào Trương Húc Đông một hồi mới lên tiếng nói: “Anh phải suy nghĩ cho kỹ, anh làm như vậy có biết hậu quả sẽ như thế nào không?”
“Tôi làm việc không cần cân nhắc hậu quả, chỉ cần kết quả là được.” Khóe miệng Trương Húc Đông nở nụ cười lạnh lùng nói: “Hôm nay cậu nhất định phải chết.”
“Sư phụ, giao thằng nhóc này cho con xử lý.” Bắc Đường Nguyên Hằng xắn tay áo lên chuẩn bị đánh nhau.
Nhưng Trương Húc Đông lắc đầu nói: “Không cần, lần này để tôi tự mình ra tay.” Anh làm như vậy, thứ nhất là vì không muốn Bắc Đường Nguyên Hằng bị liên lụy bởi chuyện này, sẽ không tốt cho một quân nhân; thứ hai là vì chuyện của Trần Uy nên anh phải tự mình ra tay giải quyết.
Với nụ cười mỉa mai lạnh lùng trên mặt, Trương Húc Đông đứng dậy đi về phía Quách Lập Vũ, người phía sau sớm đã bị làm cho kinh hồn bạt vía, anh ta đã nghe qua lịch sử của Trương Húc Đông nên biết rằng sẽ không thể trốn thoát khỏi tay của Trương Húc Đông, hơn nữa bây giờ bản thân đang ở trên tầng bảy, trên người chỉ có một khăn tắm.
“Đại ca Trương, chúng ta có thể bàn bạc lại lần nữa, không cần dùng bạo lực làm gì, tất cả cũng là vì tiền cả thôi, tôi có thể đưa tiền cho anh, anh ra giá để tôi mua lại cái mạng của mình đi.” Quách Lập Vũ vừa nói vừa lùi về phía sau, anh ta nói không ngừng: “Tôi có thể thuyết phục cha tôi tham gia cùng với anh, chỉ cần anh tha cho tôi, tất cả đều có thể xử lý, tôi còn trẻ như vậy, tôi không muốn chết.”
Trương Húc Đông phớt lờ những điều kiện mà anh ta đưa ra, anh từng bước đi về phía trước với con dao trong tay.
“Đại ca Trương, ông nội Trương, xin anh hãy tha cho tôi đi, anh muốn tôi làm gì cũng được.” Quách Lập Vũ gần như không biết xấu hổ bắt đầu cầu xin tha thứ, tay của anh ta đã duỗi đến cửa sổ sau lưng.
Bỗng nhiên Trương Húc Đông dừng lại, anh chỉ vào cửa sổ phía sau nói: “Vì cậu gọi tôi là ông nội nên tôi sẽ cho cậu một lựa chọn.
Cậu nhảy từ đây xuống, nếu cậu sống thì tôi sẽ tha cho cậu, nếu cậu chết thì chẳng trách được tôi.
Thế nào?”
Quách Lập Vũ từ tầng bảy nhìn xuống, trong lòng càng lạnh hơn, anh ta không phải là đối thủ của Trương Húc Đông, nghiến răng nghiến lợi nói: “Trương Húc Đông, anh thật độc ác.” Vừa dứt lời thì anh ta đã nhảy xuống từ cửa sổ, trong vòng hai giây đã có một tiếng “bốp” vang lên.
Trương Húc Đông từ cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy đôi mắt mở to của Quách Lập Vũ dưới ánh sáng của đèn đường, khuôn mặt đau nhức bị biến dạng trông rất dữ tợn, cố gắng gượng dậy mấy lần nhưng đều ngã xuống.
Bị gãy xương sườn, còn bị xương sườn đâm thủng nội tạng, máu trào ra miệng, muốn nói gì đó nhưng lại không thể.
Cuối cùng, sau khi co giật vài cái thì đã không còn dấu hiệu sống nào nữa, Trương Húc Đông nhếch mép cười rồi quay người đi ra, Bắc Đường Nguyên Hằng đến bên cửa sổ nhìn một lát rồi nhổ nước bọt mắng chửi: “Ngu ngốc, cao như vậy mà không chết sao được? Không bằng đánh một trận cho xong.” Anh ta mắng xong thì vội vã chạy đi.
Chưa đầy mười phút thì thi thể của Quách Lập Vũ đã được nhân viên bảo vệ tìm thấy, còn Trương Húc Đông và Bắc Đường Nguyên Hằng đã rời đi, có người báo