Nhìn đứa nhỏ bình thường mà không tầm thường này, Trương Húc Đông hài lòng nở nụ cười, ngồi xuống bên Bạch Sư Vương nói: “Cha, người nghĩ thế nào về chuyện này?”
“Cha tin!” Bạch Sư Vương thản nhiên cười nói: “Tính cách thằng nhóc này có hơi mạnh bạo, nhất là lúc tức giận, chuyện này cũng là dạy cho nó một bài học, con dẫn nó theo bên mình mài dũa từ từ, con người không sợ đường chông gai chỉ sợ lòng không vững.
”
Trương Húc Đông đã nếm mùi lời này, gật đầu nói: “Chuyện này giao cho con đi, con đi gọi điện thoại!” Bạch Sư Vương khẽ gật đầu, tựa như chẳng có gì xảy ra, giống như một người đã trải qua sóng to gió lớn rồi thì những chuyện nhỏ thế này chẳng thể khiến ông ta để trong lòng.
Trương Húc Đông cầm điện thoại, thoáng nghĩ, thế lực bao quanh phạm vi này không thuộc về nhà họ Trương, chỉ đành hỏi thử Đường Ngạo xem có quan hệ gì không, nói thế nào thì ông ta cũng là quan lớn trong bộ máy chính quyền, tìm người dễ hơn người khác.
Điện thoại vừa kết nối được, Trương Húc Đông nói qua một lượt chuyện bên này, đồng thời cũng nói ra cách nhìn và suy nghĩ của mình, Bắc Đường Ngạo không hề chần chờ lập tức đồng ý ngay, chuyện này với ông ta mà nói thật sự là chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn nữa, một cuộc điện thoại là giải quyết xong vấn đề, có được câu trả lời của Bắc Đường Ngạo, Trương Húc Đông cũng có khí thế hơn.
Tuy nói Bắc Đường Ngạo là một trong ba bộ trưởng lớn trong bộ chính trị, không nên quản lý đến chuyện ở địa phương, nhưng nói sao thì nói, quan lớn vẫn là quan lớn, gọi một cuộc dặn dò xuống lãnh đạo thành phố lập tức đồng ý, chuyện này giao cho bọn họ vậy!
Bữa trưa là đồ ăn miền núi ở đây, hai năm nay Trương Húc Đông ăn thịt cá lớn, đổi khẩu vị một chút ăn rất ngon miệng, cùng lúc đó, hai chiếc xe cảnh sát chạy vào thôn, một chiếc đi thẳng đến chỗ nhà lợp bảy gian Bạch Sư Vương, mấy cảnh sát xuống xe, người đi đầu là sở trưởng, nhìn giống trưởng thôn vài phần, trưởng thôn cũng ở trong số đó.
“Vĩ Thanh, chính là đứa nhát cáy kia giết người, con phải chủ trì công đạo cho nhà họ.
Còn cả người kia nữa, chính là cậu ta đấy, cậu ta không những không coi trưởng thôn ra gì còn ra tay đánh cha nữa, cha thấy chuyện này chính là cậu ta đứng sau lưng xui khiến, bắt cả cậu ta lại luôn đi!” Trưởng thôn lần lượt chỉ vào Vũ Hóa Long và Trương Húc Đông.
Bạch Sư Vương nhíu nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với cái câu tên nhát cáy kia, chỉ có ông ta mới được gọi như vậy, có điều vừa nghĩ đến chuyện đã giao Vũ Hóa Long cho con trai mình, ông ta tin tưởng tuyệt đối về chuyện này, gẩy tàn thuốc không nói lời nào.
Tiểu Hắc có Bạch Sư Vương còn có chỗ dựa là đội dã thú, khí thế đứng lên, nói: “Là Mập bắt nạt Tình Vũ trước, còn cướp dao của anh tôi nữa, anh tôi cướp dao lại, là Mập không lợi hại bằng anh tôi.
”
“Nhóc con cút sang một bên, lúc nào thì đến lượt mày nói chuyện.
” sở trưởng đồn cảnh sát cho Tiểu Hắc một cái bạt tai vào mặt, Tiểu Hắc nghiêng người lảo đảo vài bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Trương Húc Đông ở một bên thấy vậy, khẽ gật gật đầu, tuy rằng lá gan Tiểu Hắc không lớn, nhưng có chút nóng nảy, cho hai đứa nhỏ này vào Thiên Sát chắc chắn có thể thành cao thủ tài giỏi.
“Mẹ nó, anh dựa vào đâu mà đánh người? Người là ông đây giết, cũng không phải là Tiểu Hắc, có bản lĩnh thì đến chỗ ông này.
” Vũ Hóa Long đứng lên nói vô cùng nghĩa khí.
“Tên tội phạm giết người nhà mày cho là tao không dám đánh mày à?” Lương Vĩ Thanh nói đã tay lên, đã chuẩn bị đánh người.
Trương Húc Đông giơ tay nắm lấy cổ tay anh ta, bóp thật mạnh, cơn đau dữ dội đột ngột khiến mặt Lương Vĩ Thanh lúc đầu đỏ bừng, sau đó hoàn toàn vặn vẹo, Trương Húc Đông không nhanh không chậm nói: “Anh là người chấp hành pháp luật nhỉ? Lẽ nào người chấp hành pháp luật lại chấp pháp như vậy? Vừa đến đã cho đứa nhỏ một bạt tay, nếu hôm nay không đưa ra được lời giải thích, người dân thường chúng tôi khó mà tin tưởng được!”
“Mày, mày, mày mau bỏ tao ra!” Hai mắt của Lương Vĩ Thanh gần như trợn trắng cả ra, một cảnh sát bên cạnh muốn giúp đỡ, nhưng Bạch Sư Vương ngẩng đầu, một đôi mắt sắc như dao trong mái tóc bạc tán loạn nhìn cậu ta, ** ta bị dọa đến run cả người, lùi lại.
Trương Húc Đông cười nhạt một tiếng, buông lỏng cổ tay Lương Vĩ Thanh ra, thú vị nhìn anh ta.
“Mày có biết hành vi của mày là gì không hả?” Trên trán Lương Vĩ Thanh nổi lên gân xanh, nếu hôm nay cầm theo súng, anh ta chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy, nhưng ở một nơi nhỏ như vậy cũng không có quá ba cảnh sát, cả cục cảnh sát cũng không có quá hai mươi viên đạn, thân làm sở trưởng anh ta chẳng những không ngốc mà còn vô cùng thông minh, chỉ cần từ sức nắm chặt cổ tay của Trương Húc Đông, anh ta biết ngay mình nhất định không phải là đối thủ của thanh niên này.
“Còn bọn họ lại cho tôi, nếu phản kháng có thể sử dụng các biện pháp khẩn cấp.
” Lương Vĩ Thanh ra lệnh cho đám cảnh sát còng Trương Húc Đông và Vũ Hóa Long.
“Sư Vương!” Đại Ca của đội Dã Thú là Hoàng Sư bên cạnh gọi một tiếng.
Bạch Sư Vương cười nhạt một tiếng, nhẹ nói: “Để bọn nó đi đi, tôi tin tưởng con trai mình nắm chắc!”
Vài cảnh sát xông lên, Trương Húc Đông giơ tay chặn, nói: “Không cần phiền phức như vậy, bọn tôi đi cùng các anh!” Trương Húc Đông tiện tay vỗ vai, tỏ ý yên tâm không sao hết, sau đó nói với Bạch Sư Vương: “Cha, giờ con đi, lần sau gặp lại nhớ mua quà cho con.
”
“Thằng nhóc thối này, lớn vậy rồi còn không mua cho cha, còn bắt cha mua cho.
” Bạch Sư Vương cười khổ lắc đầu hỏi: "Muốn cái gì nói đi!"
“Giúp con tìm một đứa nhóc tốt.
”
“Không thành vấn đề.
”
“Sư Vương.
” Trong lòng Vũ Hóa Long cũng biết rõ, chuyến đi này không biết phải đến lúc nào mới gặp lại được Bạch Sư Vương, nhìn người đàn ông đã nuôi nấng cậu ấy bấy lâu nay như một người thầy như một người cha, hết sức không nỡ, nước mắt đã bắt đầu lăn dài.
“Còn nhớ lời cha từng nói không?” Bạch Sư Vương đứng dậy đi tới, đưa nửa điếu thuốc trong miệng vào miệng Vũ Hóa Long, đưa tay chạm vào đôi mắt ẩm ướt của cậu ấy rồi nói: “Đàn ông có thể rơi lệ, nhưng quyết không được rơi dễ dàng.
”
Vũ Hóa Long đưa tay run rẩy của mình ra ôm lấy Bạch Sư Vương, nói: “Học trò biết rồi, thầy giữ gìn sức khỏe.
” Cậu ấy lại nhìn năm người đội dã thú, nói: “Bốn anh, còn cả chị Sói Xanh nữa, chăm sóc tốt cho Sư Vương nhé, cảm ơn.
”
Sau khi cúi đầu, cậu ấy rời đi cùng Trương Húc Đông đầu cũng không ngoảnh lại, đây chính là Vũ Hóa Long.
Việc vào đồn cảnh sát đối với Trương Húc Đông mà nói là chuyện thường như cơm bữa, nhưng là lần đầu tiên đến đồn cảnh sát có quy mô nhỏ đến vậy, lúc Trương Húc Đông và Vũ Hóa Long bị tách ra để thẩm vấn riêng rẽ, Trương Húc Đông cũng không ngăn cản, đây là một bài kiểm tra của anh với Vũ Hóa Long, là kinh nghiệm cần thiết trong cuộc sống, đặc biệt là đối với đàn ông.
Lương Vĩ Thanh đích thân thẩm vấn Vũ Hóa Long, anh ta hy vọng sẽ moi được từ miệng đứa trẻ này, còn Trương Húc Đông thì được đưa đến một phòng thẩm vấn khác, cảnh sát thẩm vấn nhìn như một đội trưởng, cục trưởng văn phòng thành phố mồ hôi nhễ nhại bước đi vào, bọn họ nào chịu nổi chỉ thị của một quan cao như vậy, tất nhiên là sẽ có chút sợ hãi, sợ đồn cảnh sát sẽ dùng tư hình với Trương Húc Đông, vậy thì cái chức quan này của ông ta không giữ nổi nữa rồi.
Trương Húc Đông biết Vũ Hóa Long, chắc chắn phải chịu nỗi đau da thịt, đàn ông chịu chút đau, chảy ít máu, sẽ giúp ích rất lớn cho sau này, Trương Húc Đông không hy vọng Vũ Hóa Long thành anh hùng kiệt xuất gì, chỉ mong cậu ấy sẽ đi con đường giống mình, tục ngữ nói, người tốt không sống lâu, kẻ xấu thọ ngàn tuổi,