Trong khu vườn liệt sĩ của nhóm lính đánh thuê ZO, đang chôn cất tổng cộng chín mươi ba người hy sinh.
Trong mắt mỗi thành viên nhóm lính đánh thuê ZO, bọn họ đều là liệt sĩ, là người dẫn đường, chính là nhờ có sự hy sinh của bọn họ, mới có nhóm lính đánh thuê ZO của ngày hôm nay.
Bọn họ đã ngủ say tại đây, nhưng vẫn luôn sống trong tim mọi người.
Thắp hương rồi đốt tiền giấy.
Trương Húc Đông thân là người Trung Quốc, đương nhiên vẫn làm theo phương thức tưởng nhớ trong phong tục của Trung Quốc, xung quanh đặt những bó hoa, còn có người đủ mọi loại màu da, nhưng đều đến đây cùng với lòng kính nể đối với những linh hồn này.
Cảnh tượng lạnh ngắt như tờ, vô cùng nghiêm túc và trang trọng,
“Cúi chào.” Liệt Hỏa đứng một bên nói lớn.
Những người đó lập tức giơ nắm đấm lên.
Đây là lễ nghi đặc biệt của nhóm lính đánh thuê ZO, tượng trưng cho sự tôn trọng và kính nể, cùng với tình nghĩa anh em khó có thể cắt đứt đối với người chết.
“Xong lễ!” Liệt Hỏa vẫn tràn đầy nghiêm túc nói một tiếng, sau đó lại nói: “Giơ súng.”
Mỗi khẩu súng bóp cò ba lần.
Nghe tiếng súng vừa quen thuộc, vừa xa lạ, lại hoành tráng, Trương Húc Đông chậm rãi nhắm mắt lại, những khuôn mặt đó không ngừng lóe lên trước mặt anh, đốc thúc anh hãy dẫn dắt nhóm lính đánh thuê ZO cho thật tốt.
Thật lâu sau, anh mới mở mắt, cười nói với những bia mộ đó: “Xin hãy yên tâm, tôi sẽ làm cho ZO mạnh hơn, đây là lời hứa của tôi với mọi người.”
“Liệt Hỏa à!” Trên đường đi về, Trương Húc Đông vỗ vai anh ta, nói: “Sau này nơi đây giao cho cậu, hôm nay tôi phải về Trung Quốc rồi.”
“Không được, không được.” Liệt Hỏa lắc đầu, nói: “Thủ lĩnh Satan, anh mà đi ZO chắc chắn sẽ loạn mất, em không uy hiếp được đám nhóc đó.”
“Đây là mệnh lệnh!” Trương Húc Đông nghiêm túc nói: “Cậu phải tin tưởng bản thân mình có thể làm tốt, nhưng phải thu liễm tính tình lại một chút.
Tôi nhớ trong nhóm lính đánh thuê ZO có một thành viên tên là Pandora đúng không?”
“Ừm!” Liệt Hỏa gật đầu, nói: “Sao anh lại nhớ đến cậu ta vậy?”
“Cậu ta ra ngoài chấp hành nhiệm vụ cùng một nhóm với chúng ta.
Mặc dù trên phương diện vũ lực thì tên đó không bằng cậu, nhưng đầu óc nhạy bén hơn cậu!” Trương Húc Đông khẽ cười, nói: “Bảo cậu ta đến giúp đỡ cậu, gặp phải chuyện gì thì hãy lắng nghe ý kiến của tên nhóc đó nhiều hơn.”
Lúc này Liệt Hỏa mới gật đầu, nói: “Vậy được rồi, có cậu ta giúp đỡ, em có thể đỡ suy nghĩ hơn, chúng em nhất định sẽ làm tốt hơn.”
Trương Húc Đông nói: “Tôi biết cậu có thể làm được.
Có chuyện gì thì gọi cho tôi hoặc Ác Quỷ, chúng tôi sẽ trợ giúp các cậu.” Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Hoàng Sư, nói: “Hoàng Sư, nếu như có thể, tôi hy vọng anh có thể ở lại ZO, dù sao bọn họ đều là người trẻ tuổi, lý thuyết thì được, nhưng còn thiếu kinh nghiệm, anh giúp đỡ bọn họ hơn chút.”
“Cậu chủ, Sư Vương đã truyền đạt nhiệm vụ cho tôi, chính là giúp đỡ anh một phen, nếu như anh đã bảo tôi ở lại đây, vậy thì tôi sẽ ở lại đây hưởng thụ vài ngày vui vẻ vậy! Ha ha…” Hoàng Sư đang nói nói thì bật cười.
“Vui vẻ thì tôi không dám khẳng định, nhưng những chỗ phải làm phiền đến cậu thì khẳng định không thiếu!” Trương Húc Đông vỗ vỗ cánh tay Hoàng Sư, nói: “Nhờ cậu đấy.”
“Cậu chủ, anh với tôi còn khách sáo cái gì.” Hoàng Sư trịnh trọng nói.
“Được rồi, vậy tôi đi đây.”
Dặn dò chuyện của nhóm lính đánh thuê ZO xong, Trương Húc Đông lập tức lên máy bay về Trung Quốc.
Lần này Trương Húc Đông đã mất đi rất nhiều người mình để tâm, cũng hiểu thêm về đạo lý và những điều bất đắc dĩ trên đời này.
Nhìn trời xanh mây trắng, anh bắt đầu nghi ngờ việc mình thả Ô Lăng Ảnh đi có đúng hay không.
Làm như thế có khiến cho nhiều người phải trả giá tính mạng vì hành vi của mình hơn hay không? Nhưng mà, bây giờ có hối hận cũng đã muộn rồi, có lẽ Ô Lăng Ảnh đang trốn ở một nơi nào đó nghỉ ngơi lấy lại sức rồi!
Trương Húc Đông trở về Trung Quốc, bảo đám Hắc Hoàng về trụ sở chính trước.
Một mình hưởng thụ gió mùa thu.
Gió mùa thu thổi rơi lá, lá vàng bay lướt qua bên người anh, không hề dừng lại.
Anh mua một bó hoa hồng không hề ăn nhập với mùa này, điều chỉnh tâm trạng rồi gọi xe về nhà.
Cửa mở ra.
Lâm Tâm Di đang mặc tạp dề, nhìn thấy người đàn ông của mình trở về, đầu tiên là sửng sốt, thanh niên hai mươi mấy tuổi đi có mấy ngày, trên đầu lại xuất hiện tóc bạc, trắng từ gốc đến nửa sợi, nửa còn lại vẫn là màu đen.
Trương Húc Đông vừa định nói chuyện, Lâm Tâm Di đã bước tới trước, nói: “Anh nhìn anh đi, sao còn học người ta nhuộm tóc, còn nhuộm xấu như vậy.”
Trương Húc Đông cười khan hai tiếng, soi gương mới thấy quả thật chẳng đẹp đẽ gì.
Vừa nhìn vào gương mới nhớ đến hoa trong tay, anh đưa qua, nói: “Tâm Di, tặng cho em này.”
Lâm Tâm Di nở nụ cười dịu dàng, trên mặt hiện lên nét cười tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.
Lúc này, có một người thanh niên gần hai mươi tuổi đi từ trên lầu xuống.
Trương Húc Đông sửng sốt, người thanh niên đó cũng sửng sốt.
Cậu ta cẩn thận đánh giá Trương Húc Đông, sau đó quay đầu nói với Lâm Tâm Di: “Chị, đây chính là bạn trai chị à? Có chút lập dị, hình như chẳng đáng tin là bao.”
Trên mặt Trương Húc Đông lộ ra nụ cười xấu hổ.
Lâm Tâm Di trừng người thanh niên kia một cái, nói với Trương Húc Đông: “Đây là con của cậu em, tên là Tô Xán.” Lại nói với Tô Xán: “Đừng có mà không biết lớn nhỏ, anh ấy là anh rể tương lai của em.”
“Anh rể?” Trương Húc Đông thì thào một tiếng, quả thật là như vậy, chợt nở nụ cười, nói: “Thì ra là cậu em vợ, xin chào!” Nói rồi giơ tay ra bắt tay với Tô Xán.
Lâm Tâm Di trợn Trương Húc Đông một cái, nói: “Trông anh đắc ý kìa.
Cơm cũng sắp xong rồi, chỉ đợi anh về thôi đây.”
Tô Xán cao một mét tám, khuôn mặt đẹp trai đến mức khiến con gái người ta khó thở, mấy sợi tóc con bay bay trước trán, bày ra vẻ nhìn người bằng lỗ mũi, trông còn lợi hại hơn Bắc Đường Nguyên Hằng năm đó.
Cậu ta khinh thường nhìn Trương Húc Đông một cái, quay đầu nói với Lâm Tâm Di: “Em chỉ đến thăm chị thôi, sau đó sẽ trở về thành phố Bắc Kinh, ở đó còn có mấy anh em đang đợi em nữa, bọn chị từ từ ăn đi!”
“Tô Xán, phép tắc của em đâu mất rồi?” Lâm Tâm Di trừng Tô Xán một cái, có hơi tức giận.
Có điều chuyện