Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Cá Viên Chiên Kỳ Lạ


trước sau

“Ôi...” Trương Húc Đông thở dài bất lực nói: “A Lực à, người ta có nhiều người như vậy, cho dù một người có thể giết mười người thì vẫn không thể đánh bại được. Chúng ta vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc. Ý của tôi là cậu hãy liên hệ với ông ta, tôi sẽ đích thân đến gặp ông ta, tôi tin là ông ta sẽ thuận theo tập đoàn Đông Thăng của chúng ta để trở nên giàu có.”

Nhìn thấy một người đàn ông to lớn bị Trương Húc Đông dạy dỗ như vậy, Mễ Tuyết không khỏi che miệng cười, cô ấy phát hiện ra người đàn ông cao to này khá tốt, không giống một trong ba vị chiến thần của Bang Long như người ngoài đồn thổi. Số lượng người chết trong tay anh không thể đếm xuể.

“Được rồi, cậu cũng giúp chuẩn bị cho phòng tập quyền anh đi. Nhân tiện tìm hai anh em bảo vệ Hàn Băng Băng, nói với bọn họ rằng dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải bảo vệ an toàn cho người phụ nữ này, thậm chí là phải hy sinh tính mạng của bản thân.” Trương Húc Đông nghiêm túc nói, một người phụ nữ yếu đuối và tốt nghiệp loại giỏi của Đại học Thanh Hoa như Hàn Băng Băng không có khả năng tự vệ.

“Chuyện này Huyết Linh Lung đã yêu cầu người của cô ta đi làm rồi.” Bạo Lực nói: “Não của cô ta so với tôi phản ứng nhanh hơn.”

Trương Húc Đông gật đầu nói: “Cậu gọi cho Đường Phi bảo rằng hiện giờ ở Nhật Bản không có việc gì, bảo cậu ta mang người của nhóm Sơn Điền qua giúp một tay, có lẽ
lúc nào bọn họ cũng sẵn sàng, dù gì thì người Nhật Bản làm con tốt thí khá tốt.”

“Vâng, anh Đông.” Bạo Lực gật đầu đồng ý.

Sau khi bàn một số chuyện ở tỉnh Đài, đợi khi Bạo Lực rời đi thì Mễ Tuyết hỏi: “Trương Húc Đông, rốt cuộc anh định làm gì?”

“Không phải tôi đã nói rõ ràng rồi sao? Chúng ta nhập gia tùy tục, trước tiên tìm cách tiến vào nghị viện, sau đó lần lượt đánh tan thế lực hắc bang của nơi đó, sau đó phái thêm người của chúng ta tới nghị viện. Đến lúc đó, tất cả bên trong đều là người của tôi, tôi nói cái gì thì sẽ làm cái đấy.” Trương Húc Đông nói một cách tự tin.

Tuy nhiên, Mễ Tuyết cau mày rồi lắc đầu và nói: “Tôi không nghĩ là sẽ dễ dàng như vậy. Một khi hai giới hắc bạch của tỉnh Đài phát hiện ra âm mưu của anh thì e là anh không thể nào sống sót rời khỏi tỉnh Đài.”

“Chuyện này cô không cần lo lắng quá nhiều. Tôi có thể ra vào những nơi nguy hiểm hơn gấp trăm lần, sẽ không có ngày như vậy đâu.” Trương Húc Đông bình tĩnh cười nói: “Tôi đã kêu gọi Đông Thăng đầu tư vận chuyển của bến cảng và xây dựng giao thông lớn nhất trên thế giới. Vì muốn nắm được quyền chủ động kinh tế của tỉnh Đài, nếu việc này thành công thì đến lúc đó bọn họ còn sợ phải rời xa tôi đấy.”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện