Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Đùa Cái Gì


trước sau

Mức độ bạo nổ của hội trường thi đấu quyền anh Đông Thăng khiến người ta kinh ngạc, Trương Húc Đông lập tức đầu tư khoảng tám phòng, cho dù như vậy là mua dây buộc mình, hiện tại mới chỉ có người học quyền anh mới chọn Đông Thăng, điều này không khỏi dẫn đến việc hàng loạt các hội trường khác thuộc Đài Châu rơi vào cảnh phá sản, hội trường Đông Thăng cũng trở thành nơi nổi tiếng và tốt nhất.

Mỗi vòng thi đấu quyền anh kết thúc, Trương Húc Đông lại giống như đang lấy hơi nghỉ ngơi một chút, nhưng Mễ Tuyết lại muốn anh đưa cô ta tới chụp ảnh chung với minh tinh nào đó, hơn nữa còn nói đến những người phụ nữ xinh đẹp hơn cô ta, Trương Húc Đông có hơi không tin, nếu còn có những cô nàng xinh đẹp như vậy thì anh cũng đành phải ậm ừ rồi đồng ý thôi.

Thật ra là Trương Húc Đông thấy dạo này Mễ Tuyết đã chịu nhiều vất vả nên mới muốn để cô ta ra ngoài nghỉ xả hơi một chút, thế là anh lái xe hướng về phía quán rượu, nhưng lần này anh không lái chiếc Ferrari sang trọng, dù sao thì như vậy cũng hơi khoe mẽ, chiếc xe anh lái là một loại xe việt dã nhãn Trường An, mấy ngày này cũng lấy được không ít tiền học phí, cho nên mua một chiếc xe như này cũng không có gì khó khăn.

Trong lòng Trương Húc Đông hơi buồn bực, nếu muốn chụp ảnh cùng minh tinh thì anh cũng phải tốn thời gian xếp hàng, một cú điện thoại của anh cũng có thể giải quyết ổn thỏa chứ đừng nói là chụp hình chung, ngay cả việc xin chứ kỹ cũng không thành vấn đề, nhưng Mễ Tuyết lại bảo đó không phải là theo đuổi thần tượng mà là uy hiếp thần tượng mất rồi, chỉ khi Trương Húc Đông đích thân dẫn cô ta đi thì mới tính là ông chủ có lòng quan tâm tới nhân viên.

"Tôi chưa thấy ông chủ nào chăm sóc cho nhân viên của mình như vậy đâu đấy!" Trương Húc Đông thầm than trong lòng, nhưng cũng chỉ đành ngậm ngùi cho rằng đó là yêu cầu bình thường của người ta, cũng là do anh thấy Mễ Tuyết là cô gái lương thiện, cho nên mới không sinh tức giận, dẫu sao thì mối quan hệ của hai người bọn họ cũng đã tiến triển hơn từ lần hôn môi nhẹ đó.

Chiếc xe còn cách quán rượu không xa thì bỗng nhiên có một chiếc xe thể thao Volvo phóng vụt qua, sau đó tốc độ của nó bắt đầu chậm lại, giống như đang cố tình đợi xe của Trương Húc Đông, đợi xe của anh phóng lên trước, chiếc xe kia vẫn cứ giữ nguyên khoảng cách.

Cửa xe Volvo hạ xuống, bên trong xe là một người thanh niên chừng hai mươi tuổi đang huýt sáo khiêu khích Trương Húc Đông, ở ghế lái phụ còn có một người phụ nữ trang điểm xinh đẹp, có phần hơi lòe loẹt diêm dúa nhưng chắc chắn vẫn còn trẻ, thấy Trương Húc Đông nhìn mình, người phụ nữ kia còn cố tình kéo cổ áo xuống, để lộ khe ngực quyến rũ chết người.

"Cái đệch, cái loại phá nước như mày mà cũng đòi tán gái sao!" Thanh niên kia khinh thường cầm đầu điếu thuốc lá châm vào cửa kính xe Trương Húc Đông, ngay lập tức làm b ắn ra vô số tia lửa.

Mặc dù Trương Húc Đông rất không vui, nhưng anh đã từng đụng mặt mấy tên công tử nhà giàu kiểu này nhiều rồi, cũng chẳng thèm dây vào làm gì, chỉ hạ cửa kính xe xuống rồi nói: "Thằng ranh con, tốt nhất mày nên chăm sóc bản thân mình tốt một chút, nhìn sắc mặt không mấy mãn nguyện chuyện giường chiếu của bạn gái mày là đủ hiểu thận mày yếu tới cỡ nào rồi đó, về nhà tẩm bổ nhiều vào."

Thanh niên kia lườm bạn gái mình một cái, sau đó cười lạnh, nói: "Anh thích không? Bên cạnh tôi có nhiều gái lắm, đơn giản bởi vì tôi nhiều tiền đó, còn có thể cho anh, nhưng mà tôi có một điều kiện, chúng ta thử đua một ván xe với nhau đi, nếu anh thắng thì không chỉ có được cô ta mà tôi còn mất cho anh một trăm ngàn nữa đó."

"Tao thèm vào, mày đang đi xe thể thao, còn tao đi xe việt dã đường dài, đua đua cái mả cha mày!" Trương Húc Đông không chút nể nang đáp gọn, nếu biết trước sẽ gặp phải loại người này thì anh đã đi con Ferrari rồi.

"Đm nhà anh, không có tiền thì đừng có lái xe, đi cái loại xe rẻ tiền có vứt trên đường cũng đ** có ai thèm nhặt, như vậy có phải mất mặt quá rồi không?" Người thanh niên giở giọng điệu kiêu ngạo ra nói: "Anh mà cũng được coi là đàn ông sao? Có như vậy thôi cũng không dám làm, như này đi, nếu anh thắng, tôi đưa cho anh hai trăm ngàn, còn cho anh chơi free ả đàn bà này, còn nếu anh thua, thì tôi sẽ cốc đầu anh ba cái, anh phải gọi tôi là cha nuôi, mỗi lần dập đầu bái lại lại gọi một lần."

Trương Húc Đông cực kỳ khó chịu, có phải mặt anh trông thiếu đánh thế không mà lại có cái thứ người này tới tìm anh gây chuyện vậy, nói không chừng có phải vừa rồi do anh lái xe có hơi nhanh quá không? Vậy mà lại có một thằng nhãi ranh đến tìm mình đua xe, nghĩ một lúc thì cũng thấy lý do này có lý, trên đường số người có thể lái với tốc độ một trăm km/h cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hơn nữa tên nhãi này cũng giống như đang tự vả vào mặt mình, Trương Húc Đông tự nhiên cũng không thể cúi đầu chịu trận, với kỹ năng lái xe của anh, ngay cả loại xe Xiali cũng có thể lái ngon nghẻ, mặc dù chiếc việt dã Trường An này không đắt nhưng công năng khá tốt, còn được mệnh danh là Rolls Royce của giới xe hơi trong nước. Trương Húc Đông hừ lạnh: "Thằng nhãi, vậy mày muốn đua thế nào?"

"Đoạn đường này đi." Người thanh niên chỉ về phía trước rồi nói: "Ai tới được đầu kia của con đường này trước thì người đó thắng."

"Ba, hai,..."

"Khoan đã." Trương Húc Đông cắt ngang lời người thanh niên đang nói, anh nói tiếp: "Để tao đếm."

"Con mẹ nó, anh đếm thì đếm đi." Người thanh niên khinh thường, châm một điếu thuốc rồi hút.

"Chuẩn bị xuất phát!" Trương Húc Đông lên tiếng đếm từ năm xuống, đồng thời bắt đầu đạp chân ga, "Một", sau đó, chiếc xe việt dã của anh giống như một dòng điện màu đen xẹt qua trên đường.

"Đệch, thằng chó nhà anh chơi bẩn!" Đằng sau vang lên tiếng chửi rủa người thanh niên nọ, đồng thời cậu ta đạp chân ga tăng tốc, xe thể thao tự động số cũng được gọi là xe ga, một khi chạy đến vận tốc nhất định sẽ tự động về số.

Mặc dù tính năng chiếc xe SUV Trường An màu đen kia không tệ nhưng dù sao cũng là xe thể thao, một khi đạt tới tốc độ một trăm bốn mươi km/h, tức là lúc đó xe cũng giống như đang chạy như bay trên đường, có điều, trên đường xe cộ qua lại đông đúc, lại còn có đèn đỏ, cho nên chiếc Volvo thể thao kia cũng không có cách nào phát huy toàn bộ ưu thế của mình, cộng thêm khoảng cách giữa xe người thanh nhiên và Trương Húc Đông quá xa, chỉ thấy Trương Húc Đông liên tục đổi cung đường, bỏ lại phía sau hàng hàng tốp tốp xe cộ.

Người thanh niên kia tỏ ra vô cùng tức giận, cậu ta giật phắt điếu thuốc đang ngậm trong mồm ra, gần như đạp cần ga lên mức kịch nhất, đương nhiên, kỹ thuật lái xe của cậu ta cũng không tồi, bằng
không chưa đầy mười phút đã đuổi kịp sau xe của Trương Húc Đông, vẫn luôn bám sát đuôi xe anh, xe của Trương Húc Đông không bì được với chiếc Volvo của đối phương, mà Trương Húc Đông, mỗi lần người thanh niên kia định vượt trước xe anh thì anh lại đổi cung đường chặn trước xe cậu ta, người thanh niên kia sốt ruột đến độ trán vã đầy mồ hôi hột, sao chiếc Volvo thời thượng của mình lại có thể thua một chiếc xe bình dân thế kia cơ chứ, như vậy chẳng phải quá mất mặt sao? Nếu là loại xe địa hình leo núi vào ban đêm thì về cơ bản xe của Trương Húc Đông không phải loại đó, hai trăm ngàn đối với anh mà nói không phải số tiền nhỏ, nhưng chủ yếu vẫn là không thể để mất thể diện, còn về phần cô gái bên cạnh người thanh niên kia, có tiền thì anh muốn bao nhiêu chẳng có.

Nhưng dù cho cố gắng đến mấy cũng không vượt được xe của Trương Húc Đông, biết hôm nay khả năng cao mình sẽ thua, người thanh niên nọ trong lúc nóng giận đã đâm trực tiếp vào đuôi xe Trương Húc Đông, dù sao Mễ Tuyết cũng là một người phụ nữ, cô ta nhất thời hét lên một tiếng: "Tôi phải xuống xe đánh chết thằng ranh kia mới được."

"Đừng chấp nhặt cậu ta, nhìn tôi này." Nói rồi, Trương Húc Đông gom nước bọt trong miệng rồi nhổ toẹt ra ngoài, trúng ngay ngực người phụ nữ ngồi cạnh thanh niên kia, cô ta nhất thời vô cùng sợ hãi và tức giận, thấy vậy, Trương Húc Đông cười giễu cợt: "Dám dọa người phụ nữ của tao, tao cũng dọa người phụ nữ của mày tí cho vui."

"Kêu la cái đ** gì, tối qua ch*** nhau cô còn không kêu to thế này đâu nhé." Người thanh niên quát cô gái ngồi bên cạnh, sau đó cậu ta lại điên cuồng đâm vào đuôi xe Trương Húc Đông.

Cô gái kia, mặc dù ngoài miệng không dám phản bác nhưng trong lòng lại thầm chửi rủa: "Rõ ràng là do ch** nhà anh bé như que tăm, tối qua bà đây còn chả có tí cảm giác nào, tôi kêu như vậy vì sợ anh không trả tiền tôi chứ còn muốn kêu thế nào nữa." Đương nhiên cô ta không dám nói hẳn ra, vì lần này cô ta cũng cá kiếm được kha khá, hơn mấy tháng trước phải chật vật khổ sở, hơn nữa, cô ta cũng không dại mà đắc tội với trai nhà giàu.

Thấy sắp đi tới cuối đường, thanh niên kia càng sốt ruột hơn, nhưng Trương Húc Đông lại giống như biết được cậu ta muốn làm gì, mỗi lần cậu ta muốn vượt xe thì Trương Húc Đông cũng lại có cách chặn đầu xe cậu ta lại, vượt trái vượt phải đều không được, thanh niên bắt đầu nghi ngờ không biết Trương Húc Đông có phải tay đua xe F1 hay không, chứ nếu không sao anh lại lái một chiếc xe đểu đỉnh đến vậy, ngay cả một cơ hội vượt xe thanh niên cũng không có.

"Soạt!" một tiếng, Trương Húc Đông phanh xe lại, xe anh theo đà hơi chếch sang một chút rồi dừng hẳn lại, người thanh niên kia đã không còn điều khiển được tốc độ của mình nữa, cậu ta phanh gấp nhưng xe đã lao vào cột rào đằng trước, bị đâm cho xây xẩm mặt mày, một lát sau cậu ta mới lồm cồm từ trên xa đi xuống, vẻ mặt giận dữ quát lớn: "Con mẹ mày, lần này không tính, mày chơi bẩn."

Trương Húc Đông chẳng thèm để ý đến cậu ta, hơn nữa, anh cũng không quá để tâm đ ến cuộc chơi này, anh chỉ xuống xe, xem xét đuôi xe mình một chút, sau đó hừ lạnh: "Mẹ nó, xe ông đây vừa mới mua, ít nhất mày cũng phải đền cho tao một trăm ngàn, cộng thêm hai trăm ngàn lúc trước mày hứa nữa là ba trăm ngàn, còn người phụ nữ kia, tao đ** có hứng thú, cho mày hưởng đó."

"Đền cái gì cơ? Nếu không phải mày cố ý chơi bẩn thì người thua phải là mày, thựa chất mày không thể thắng nổi tao!" Sắc mặt người thanh niên phừng phừng lửa giận, dường như bây giờ cậu ta cần danh dự hơn cả tiền.

Trương Húc Đông cười chế giễu, nói: "Đây không phải do tao chơi xấu, có gan chơi thì phải có gan chịu, người chơi bẩn ở đây hẳn là mày mới đúng.

"Chơi bẩn thì sao? Chắc sáng nay tao ra cửa quên không xem lịch nên mới đụng phải loại người như mày, cút nhanh đi, nếu không tao không chỉ phế xe mày mà còn phế luôn cả mày nữa đó!" Người thanh niên giở giọng điệu phách lối.

"Mày có biết những đứa giống như mày đụng phải tao đều sẽ có kết cục gì không?" Vẻ mặt của Trương Húc Đông vô cùng bình thản, khóe miệng hơi nhếch lên, anh liếc nhìn Mễ Tuyết đang ngồi trong xe, cười nói.

"Đừng có làm màu trước mặt tao, nếu không tao sẽ cho mày khóc thét đấy, biết tao là ai không? Tao chính là cậu chủ của tập đoàn Vũ Hoa, mày có tin chỉ cần một cú điện thoại của tao sẽ lập tức khiến mày biến mất khỏi trái đất không hả?" Người thanh niên khinh thường, nói.

"Tập đoàn Vũ Hoa đúng không? Tao sợ thật đấy!" Trương Húc Đông giả vờ kinh ngạc.

"Biết sợ là được rồi, mau chóng cút đi, tao còn phải đi chơi với các anh em, không có thì giờ ở đây đôi co với mày!" Người thanh niên nói xong, đang định đi vào trong xe của mình.

Trương Húc Đông bày ra vẻ mặt lạnh lùng, anh lấy đao Cát Đẩu trong tay ra, bước đến chỗ người thanh niên kia, nói: "Đệch mẹ, không cần biết thân phận của mày là gì, nếu không đền tiền cho tao thì ông đây sẽ lập tức phế mày!"

"Mày, mày muốn làm gì? Tao nói cho mày biết, nhà tao có quan hệ với bang Hoàng Cân, mày đắc tội với nhà tao đồng nghĩa với việc đắc tội với bang Hoàng Cân, đến lúc đó mày mà phải chết thì hãy chết ở nơi nào xa xa chút nhé." Người thanh niên ngoài miệng uy hiếp Trương Húc Đông, thực ra là cậu ta muốn mượn danh bang Hoàng Cân hù dọa anh, sự thật là mỗi ngày tập đoàn Vũ Hoa của cậu ta đều trả cho bang Hoàng Cân chút tiền để nhờ che chở, bảo vệ mà thôi, giữa bọn họ chẳng hề thân thiết, nhưng cậu ta lại tưởng rằng bang Hoàng Cân chính là cánh tay đắc lực của nhà mình.

"Bớt lấy cái tập đoàn rách nát với bang Hoàng Cân ra hù dọa tao, ông đây đếch sợ đâu!" Trương Húc Đông nói, càng lúc anh càng tiến lại gần người thanh niên, anh nhặt một đoạn hàng rào bị đâm gãy xuống đất lên, sau đó hung hăng đập xuống chiếc xe thể thao Volvo kia, đồng thời mắng to: "Xe thể thao Volvo thì sao chứ, ông đây mà ngứa mắt thì rốt cuộc nó cũng chỉ như đống phế liệu mà thôi."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện