«Thật sự là không thể thắng sao?» Tô Tất cười nhạt liếc mắt nhìn hắn.
«Đúng, nếu ngươi muốn thắng thì cứ thử thắng đi. Hừ!» Độc Nhãn Long hừ lạnh một tiếng, quay sang Vương Lão Thực ngoan độc nói, «Hôm nay nể mặt hai người bọn họ, tạm thời tha cho ngươi, nhưng nếu ngày mai ngươi vẫn không kiếm được hai ngàn lượng, vậy hãy chờ nhặt xác con ngươi đi! Đi thôi!»
Độc nhãn vung tay, dẫn đám thủ hạ mặt mũi bầm dập rời đi.
Vương Lão Thực cùng Vương bà bà bị hắn dọa cho hồn phi phách tán, lao đến muốn cầu xin bọn họ tha thứ, lại bị bọn họ hung hăng đẩy ra.
Vương Lão Thực vẻ mặt bi phẫn, khuôn mặt đẫm nước mắt, siết chặt nắm tay, nhưng lại phát hiện bản thân bất lực, không thể làm được gì. Hai ngàn lượng bạc, con số đó lớn đến mức nào chứ? Hắn mở quán cả năm cùng lắm cũng chỉ lời được ba mươi lượng, không ăn không uống trong sáu mươi năm cũng chưa chắc đã tích được tài sản kếch xù a.
«Ô ô…..» Vương bà bà đột nhiên ôm ngực kêu đau.
Vương Lão Thực hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy Vương bà bà, lo lắng nói: «Bà nó, bà làm sao vậy? Bà đừng dọa tôi, bà nó!» Thân mình Vương bà bà mềm nhũn ngã vào trong lòng lão, mà lão lại không ngừng lay thân thể của bà, tựa như vậy có thể làm bà tỉnh lại.
Tô Tất bước lên trước, nói: «Đừng lay nữa, nếu tiếp tục lay thì bà ấy sẽ chết mất, để đó ta xem cho.»
Vương Lão Thực nhìn Tô Tất, nhớ tới vừa rồi chính bọn họ đã đuổi Độc nhãn đi, trong lòng nhất thời cảm thấy an toàn, theo bản năng đưa Vương bà bà cho Tô Tất khám. Thật ra lão không biết, cường giả như Tô Tất, thường bất giác phát ra một sức ép, khiến người thường phải theo bản năng mà tuân theo.
Ngón tay phải của Tô Tất đặt trên mạch của Vương bà bà, tập trung bắt mạch, không lâu sau, khuôn mặt lạnh lẽo của nàng trở nên hòa hoãn, khẽ cười nói: «Đừng lo, Vương bà bà không sao đâu, bị dọa như vậy, cơ thể không chịu đựng nổi nên hôn mê, yên tâm đi, nghỉ ngơi mấy sẽ khỏi thôi.»
«Cảm ơn công tử, thật sự cảm ơn ngài, hôm nay nếu không phải có các ngài giúp đỡ, có lẽ cái quán này cùng hai cái mạng nhỏ của chúng ta cũng đã bị lấy mất…..» Nhắc tới tai họa hôm nay, Vương lão đầu lại thấy vô cùng ấm ức.
Tô Tất hiếu kỳ hỏi: «Hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Con trai của lão thật sự nợ sòng bạc Cát Tường sao?»
Nhắc tới con trai hắn, trên mặt Vương lão đầu lộ vẻ chị tiếc rèn sắt không thành thép, cuối cùng chỉ có thể đau khổ mà thở dài, «Đứa con bất hiếu Vương Thuận này…..Thật ra lúc trước hắn không như vậy đâu, chỉ là mấy tháng trước, hắn quen biết một nhóm bạn, bị bọn họ đưa đi không biết đường về. Sòng bạc Cát Tường này chính là một con quỷ hút máu, Vương Thuận rõ ràng chỉ thiếu hai trăm lượng, nhưng chưa đến một tháng mà cả vốn lẫn lãi đã lên đến hai ngàn lượng…..Sao….Sao có thể như vậy được chứ?»
Nghe Vương Lão Thực thuật lại xong, Tô Tất cũng không biết nên thở dài hay thông cảm. Nhưng sòng bạc Cát Tường quả nhiên cũng rất quá đáng, lợi tức khổng lồ như vậy, hút máu còn ghê hơn cả bọn cho vay nặng lãi, quả thực là muốn lấy mạng người ta mà.
«Lão có muốn cứu con trai không?» Tô Tất thản nhiên nhìn Vương lão đầu. Chuyện của sòng bạc Cát Tường mặc dù nàng không có hứng thú quan tâm, nhưng ai bảo hiện giờ nàng đang không xu dính túi, kiếm bạc hiện giờ là chuyện kinh thiên địa nghĩa.
Vương lão đầu vừa gạt nước mắt vừa nói: «Thật ra Vương Thuận cũng rất sợ, suốt một tháng qua nó cũng không dám đi đánh bạc nữa, trở lại làm một đứa con hiếu thuận như trước, vì cứu nó, chúng ta đã đi khắp nơi vay tiền, hai trăm lượng bạc chúng ta đã góp đủ, nhưng vay tiền xong, lại phát hiện khoản nợ đã lên đến hai ngàn lượng bạc…..Dù thế nào cũng không thể trả nổi a, Vương Thuận nó…..»
Nghĩ tới việc không thể gặp lại đứa con duy nhất của mình, lão lại không ngừng rơi lệ.
Đáng thương nhất thiên hạ là tấm lòng cha mẹ, Vương Thuận cũng không phải loại ngoan ngoãn gì. Nhưng nếu nàng không ra tay, Vương Thuận ngay cả cơ hội hiếu thuận với cha mẹ cũng không có, lần này nể mặt Vương lão đầu và Vương bà bà, cứu hắn một mạng. Nếu đến lúc đó hắn vẫn không biết hối cải như trước, khi đó vứt bỏ hắn vẫn chưa muộn.
Tô Tất quyết định xong, nói với Vương lão đầu, «Sòng bạc Cát Tường cụ thể là ở đâu?»
«Công tử, các người…..» Vương Lão Thực nghĩ tới một khả năng, lập tức kinh hãi, «Công tử, không được đâu, sòng bạc Cát Tường chính là một con quỷ hút máu, mỗi người bên trong nhà cái đều là cao thủ được mời đến từ kinh thành, chỉ thắng chứ không thua, ngài hà tất phải uổng phí đồng tiền?» Con của hắn đã như vậy rồi, hắn không muốn vị công tử hảo tâm trước mắt cũng bước vào con đường không lối về như nó.
«Lão gia gia, lão cứ yên tâm đi, ta không thua đâu.» Nói xong, Tô Tất và Nguyên Du Vân cùng rời đi.
Nhìn bóng lưng của Tô Tất, Vương lão đầu ngơ ngác hồi lâu, có câu: đánh bạc, nào có ai nói mình sẽ thua?
Theo hắn thấy, Tô Tất lần này đi, nhất định sẽ thua không thể nghi ngờ.
Tô Tất lại khẽ cười, không để lộ một chút biểu tình.
Không lâu sau, tiểu tuyết hồ trở lại, Tô Tất vừa nhìn thấy nó, liền biết nguyên nhân vì sao nó không quay về sớm, chung quy cũng là vì… nó lòng tham không đáy. Nhìn bộ dáng của nó, miệng ngậm ba túi rồi, mỗi chân còn cầm thêm một túi nữa.
Tiểu tuyết hồ bay vào lòng Tô Tất, cọ tới cọ lui trong ngực nàng, tựa như đang giành công, sau đó nó đưa toàn bộ túi tiền cướp được cho Nguyên Du Vân, bày ra bộ dáng đáng thương, mắt long lanh nước.
Tô Tất lúc này mới biết, hóa ra nó sợ mình bị bán đi, nên mới trộm tới bảy tám cái túi, thỏa mãn yêu cầu biến thái của Nguyên Du Vân.
Chuẩn bị xong, Tô Tất theo hướng sòng bạc Cát Tường mà Vương lão đầu chỉ, ung dung nhãn nhã bước đi.
Nguyên Du Vân vừa đi vừa thưởng thức các cô nương ven đường, «Thành Vọng Giang này tuy nhỏ, nhưng hoa cỏ lại không ít, xem ra đệ nhất phong lưu kiếm khách ta đây lại có nơi dựng võ rồi.»
Tô Tất nhìn hắn tỏ vẻ phong lưu, nói, «Đại ca, vết thương mới đó mà đã hết đau rồi sao? Nếu như tiểu đệ nhớ không lầm, chuyện của Vân Sam cô nương hình như chỉ vừa mới xảy ra tối hôm qua.»
Nguyên Du Vân nở nụ cười tươi như hoa, nhìn chằm chằm các cô nương bên đường, lơ đãng đáp một câu: «Tiếc ột đóa mẫu đơn, cũng là do cô ta tự đạp đổ thôi, ai.»
Dọc đường hai người vừa đi vừa nói chuyện, không lâu sau đã tới sòng bạc Cát Tường.
Đúng ra, bây giờ trời vẫn còn sớm, là lúc các con bạc lười biếng lăn ra ngủ, sòng bạc Cát Tường hẳn là rất vắng vẻ, nhưng chờ đến khi Tô Tất và Nguyên Du Vân bước vào trong, mới phát hiện bên trong ồn ào náo nhiệt, người đến người đi, quả thực so với chợ còn náo nhiệt hơn.
Tô Tất còn đang quan sát xung quanh, thì một tên thủ hạ của Độc Nhãn Long đã tinh mắt phát hiện ra Tô Tất. Thật ra cũng không thể trách hắn tinh mắt, vừa rồi bị Nguyên Du Vân giáo huấn một trận, còn đang uất nghẹn muốn chết, lại nghe tin Tô Tất muốn tới sòng bạc Cát Tường thắng cả một bao ngân phiếu về, vì muốn nhìn nàng mất mặt, nên Độc Nhãn Long vừa về đã phái người ra cổng chờ.
Độc Nhãn Long vừa thấy Tô Tất và Nguyên Du Vân đến, khóe miệng chậm rãi nhếch lên nụ cười lạnh, căm hận nói: Muốn thắng cả bao ngân phiếu sao? Hắc hắc, hôm nay không khiến các ngươi thua đến phải cược cả tính mạng, Độc Nhãn Long ta sẽ đâm mù con mắt còn lại của mình!
Hắn trong lòng thầm nghĩ, bước đến trước mặt Tô Tất, cố tình dùng giọng điệu mỉa mai lớn tiếng nói: «Ô, đây không phải người nói muốn thắng sòng bạc Cát Tường chúng ta cả bao ngân phiếu sao, đến rồi đấy ư?»
Độc Nhãn Long cố tình lớn tiếng, nên tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy rõ ràng.
Sòng bạc Cát Tường mở cửa lâu như vậy, chưa bao giờ gặp ai cuồng vọng như thế, nên rất nhiều con bạc đều buông xúc xắc trong tay xuống, hứng trí nhìn theo ánh mắt của Độc Nhãn Long, xem rốt cuộc là người nào chán sống dám dương oai với sòng bạc Cát Tường.
Phải biết rằng, sòng bạc Cát Tường mở cửa ở thành Vọng Giang này nhiều năm như vậy, thế lực đã vượt xa một sòng bạc nho nhỏ, huống chi ông chủ đứng sau sòng bạc có quan hệ với quan phủ, nghe nói còn có cả quan hệ với quan chức trong triều đình, ai mà dám động đến bọn họ?
Tô Tất thản nhiên đảo mắt, lãnh đạm nói, «Lời nói ra miệng sao có thể rút lại được? Bao tải có đây, chỉ sợ gộp toàn bộ gia sản của sòng bạc Cát Tường các ngươi lại cũng không đủ để trả thôi.»
«Lớn miệng thật, quả nhiên không biết sống chết! Được, có gan thì đi theo ta!» Độc Nhãn Long cười rộ lên. Vừa rồi lúc hắn trở về, đã báo lại cho ông chủ, ông chủ nói nếu bọn họ đến đây, thì hãy đưa họ đến Nhã gian.
«Ông nội ngươi có gan, nhưng vẫn không đi theo ngươi đấy.» Nguyên Du Vân ngồi xuống ghế, cười cười nói, «Muốn chơi thì chơi ở đây, nhiều người mới thú vị. Tiểu huynh đệ, ngươi thấy sao?»
Tô Tất hoàn toàn tán thành, nhìn Độc Nhãn Long mỉa mai nói: «Đại ca ta nói rất đúng, muốn chơi thì chơi ở đây, không cần đến Nhã gian gì cả.»
«Muốn chơi thì chơi ở đây? Được, vậy xem các ngươi có bản lĩnh chơi với nhà cái chúng ta không!» Nếu ngay cả nhà cái bình thường cũng không chơi lại, vậy cũng chẳng cần phải mời nhà cái thượng đẳng ra tay. Vì thế, Độc Nhãn Long khoanh tay trước ngực, mỉa mai nhìn Tô Tất.
Tô Tất liếc mắt nhìn Nguyên Du Vân, thấp giọng nói: «Đại ca, huynh có tin tiểu đệ không?» Lúc ở quán ăn lớn miệng như thế, nếu thua ở đây, bao nhiêu mặt mũi cũng sẽ mất hết.
Nguyên Du Vân một bộ đương nhiên: «Tiểu huynh đệ, cho dù vi huynh có không tin ngươi, cũng phải tin tiểu sủng vật của ngươi a.»
Nguyên Du Vân nói xong, Tô Tất lập tức hiểu được ý hắn. Tiểu tuyết hồ của nàng cũng không phải loại sủng vật bình thường, nó trừ việc không biết nói ra, những mặt khác đều không khác với con người là mấy, hơn nữa ai cũng sẽ không để ý tới một vật nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay như nó.
Chỉ cần tiểu tuyết hồ