Lão Ngoan Đồng nhảy lên cây, hai tay khoanh trước ngực, chân bắt chéo, thích ý tựa vào thân cây, cười hì hì với Tô Tất nói: “Nha đầu, có bản lĩnh ngươi cũng lên đây đi, rồi ta nói cho, đến đây đến đây.»
Tô Tất lười động thân, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu xé thịt thỏ rừng, chia cho An Á một nửa, hai người tao nhã chăm chú ngồi ăn.
Lão Ngoan Đồng bị bỏ rơi, không ai đáp lại.
Hắn lúc đầu cằm hếch cao, mắt nhìn trời, nhưng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy tiểu cô nương phản ứng, không khỏi hí mắt liếc về phái các nàng, lại nhìn thấy hai người bọn họ không coi ai ra gì mà ăn thịt nướng, một chút phản ứng cũng không có.
Hắc hắc, so kiên nhẫn với ta, tiểu cô nương ngươi còn non lắm. Lão Ngoan Đồng bướng bỉnh thầm nghĩ, không khỏi nén lòng ngồi chờ, thế nhưng chờ mãi chờ mãi, đã qua thời gian một nén nhang, vậy mà nha đầu kia ngay cả khóe mắt cũng không thèm liếc hắn lấy một cái, Lão Ngoan Đồng bắt đầu nôn nóng, không ngừng nuốt nước miếng.
Tô Tất liếc An Á, hai người ăn ý nhìn nhau cười. Sau khi ăn xong, Tô Tất còn vươn vai, “Ăn no quá, thật thư thái, chúng ta thu dọn rồi đi thôi.”
Khóe mắt An Á như có như không liếc Lão Ngoan Đồng , nhịn cười trả lời, “Đúng vậy, nghe nói nơi này rất nguy hiểm, không thể ở lâu, chúng ta đi thôi.”
Lão Ngoan Đồng thấy bọn họ muốn đi, liền nóng nảy, hắn lập tức nhảy từ cây cổ thụ xuống, chớp mắt một cái đã đứng trước mặt Tô Tất, duỗi hai tay ra ngang người, ngăn các nàng lại, miệng gào to: “Không được đi! Các ngươi sao có thể cứ như vậy mà bỏ đi chứ?”
“Ăn no rồi, không đi chẳng lẽ đợi trận bão tuyết tiếp theo kéo đến à?” Tô Tất không thèm để ý tới lão, tiếp tục bỏ đi.
Thế nhưng Lão Ngoan Đồng lại không chịu.
“Nàng ta muốn đi cũng được, nhưng ngươi không thể, bởi vì ta còn chưa ăn no!” Lão Ngoan Đồng xoa xoa cái bụng mới no có một nửa của mình, trong lòng thầm hối hận, sớm biết vậy cướp con thỏ rồi chạy đi là được rồi, dong dài mãi, kết quả ngay cả một con cũng không có.
Tô Tất tức giận thở dài một tiếng,”Chúng ta chẳng qua chỉ tình cờ gặp nhau, không quen không biết, ta vì sao phải giúp lão chuẩn bị đồ ăn chứ?”
“Ngươi, ngươi, ngươi…… Ta, ta……..” Lão Ngoan Đồng nhất thời bị nhìn đến không biết nói gì, mắt hắn đảo liên hồi, vừa vặn liếc thấy đứa nhỏ trong tay An Á.
Miệng hắn nhếch lên nở nụ cười giảo hoạt, Tô Tất thầm lo lắng, nghĩ một tiếng không tốt, đưa tay che ở phía trước, nhưng chỉ số thông minh của Lão Ngoan Đồng mặc dù hơi kém một chút, nhưng thân thủ lại không hề kém chút nào, hắn vươn tay chụp lấy, An Á giống như tự động giao đứa nhỏ cho hắn, chờ nàng và Tô Tất kịp phản ứng lại, Lão Ngoan Đồng đã sớm ôm đứa bé bỏ trốn mất dạng.
“Này! Lão Ngoan Đồng! Trả đứa bé lại đây, ta đồng ý chuẩn bị đồ ăn cho lão là được chứ gì!” Thấy thân thủ của Lão Ngoan Đồng, sắc mặt Tô Tất khẽ biến, An Á và nàng cùng nhìn nhau, hai người lập tức đuổi theo.
Nàng không ngờ võ công của Lão Ngoan Đồng lại cao như vậy, hơn nữa hắn còn vô cùng cố chấp, Tiểu Vô Ưu vừa được sinh ra, thân thể vô cùng yếu ớt, làm sao chịu đựng được sức ép của lão?
Nhưng Lão Ngoan Đồng thấy Tô Tất lo lắng, càng hào hứng, hắn vừa chạy vừa quay đầu lại vẫy tay cười đùa với các nàng, “Đến đây, đến đấy mà bắt ta đi, đuổi được thì ta sẽ trả con mèo nhỏ này lại cho ngươi.” Lão Ngoan Đồng sống trên núi bao nhiêu năm, rất hiếm khi gặp được người lạ, hắn lại càng muốn đùa giỡn, sao có thể bỏ qua cơ hội chơi đùa tốt như vậy được chứ?
Lúc này, tuyết lại bắt đầu rơi.
Bông tuyết nhẹ nhàng bay bay, trong suốt trắng noãn, rơi xuống không dứt, trắng xóa một mảnh.
Thân ảnh của Lão Ngoan Đồng nhanh như chớp, nhanh chóng biến mất, nhưng không lâu sau, bóng dáng quỷ mị của hắn lại xẹt qua trước mặt Tô Tất……
Khinh công của hắn rất tốt, quả thực là đạp tuyết mà đi, chỉ dựa vào dấu chân, rất khó phân biệt phương hướng của hắn.
Đột nhiên, Tiểu Vô Ưu bị sặc gió, òa khóc, khóc đến lòng của Tô Tất và An Á cùng thắt lại.
Mày Tô Tất nhíu chặt, đã mất dấu Lão Ngoan Đồng, dấu vết trên đất lại hầu như không có…… Đột nhiên, nàng nghiến răng dậm chân nói: “Nếu lão còn không dừng lại, chúng ta lập tức xuống núi, để xem lão tìm ai nấu cho lão ăn!”
“Ha ha ha, các ngươi nếu xuống núi, ta liền nấu con mèo nhỏ này lên ăn, ha ha ha — Lão Ngoan Đồng ta còn chưa được nếm vị của trẻ sơ sinh đâu, không biết mùi vị như thế nào, có ngon miệng hay không.” Giọng nói của Lão Ngoan Đồng đứt quãng truyền đến từ hướng đông bắc.
Tô Tất kéo An Á, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt: «Đi, hướng này.” Nói xong, hai người nhắm thẳng hướng đông bắc mà đi.
Hai người vừa đuổi theo vừa nói chuyện với Lão Ngoan Đồng, bất tri bất giác đã đuổi được non nửa canh giờ, cuối cùng, các nàng dừng lại bên cạnh một cái khe.
Giọng nói của Lão Ngoan Đồng đến đây thì biến mất, sau đó mặc cho Tô Tất nói gì với hắn, hắn cũng không hề mở miệng, giống như đã biến mất khỏi thế giới này vậy.
Tô Tất cẩn thận quan sát cảnh vật chung quanh.
Ở đây có một cái khe, đối diện cái khe là ngọn núi cao vút biến mất trong mây, khe rộng khoảng hai mươi trượng, phía dưới là vực sâu vạn trượng, không thể lường được.
Ở chỗ Tô Tất và An Á đứng thì tuyết chỉ khẽ rơi, nhưng dưới khe núi cuồng phong lại đua nhau gào thét, tuyết rơi bị gió thổi đập vào vách đá, dưới đó chỉ có tiếng gió rít gào. Nếu như có người bất hạnh rơi xuống khe núi, nhất định sẽ bị cuồng phong cuốn bay, đập vào vách đá không chết cũng trọng thương.
“Cơ thể Tiểu Vô Ưu