Chuyện náo nhiệt của Tô phủ ai ai cũng biết, ngay cả những quý nhân trong thâm cung lục viện cũng đã nghe qua.
Hoàng hậu biết Hoàng đế muốn đưa nữ nhi của Tô phủ lên làm Ninh vương phi, cả ngày tâm tình không yên, chỉ sợ khi người của Tô phủ trở thành Ninh vương phi, địa vị của Thái tử sẽ khó giữ được.
Luận về thân phận, Ninh vương là con trai trưởng của hoàng hậu trước, thân phận còn cao quý hơn cả Thái tử. Luận về tài năng, Ninh vương ba tuổi có thể làm thơ, năm tuổi có thể nghị chương, bảy tuổi thao lược binh pháp khiến vua dân ai cũng khiếp sợ. Luận về võ công, Ninh vương đạt đến siêu cấp cường giả, đứng thứ hai trong lịch sử đại lục.
Thái tử, trừ việc hầu hạ cơm nước trước giường khi Hoàng thượng bị bệnh ra, thì có thể lấy gì để so với Ninh vương?
Vì vậy, Hoàng hậu liền coi Ninh vương như cái gai trong mắt, chỉ hận không thể nhổ cỏ tận gốc đề diệt trừ hậu họa sau này.
Trong hoàng cung, sau khi đánh bài tiêu khiển xong, Lệ phi liền chế nhạo kể lại chuyện nhà Tô phủ, người khác chỉ coi đó là truyện cười, nhưng Hoàng hậu lại âm thầm để trong lòng.
Tô phủ xảy ra chuyện như vậy, nhất định không thể đem nữ nhi gả cho Ninh vương, quan hệ của Tô phủ và Ninh vương sẽ trở nên gay gắt, chỉ cần nàng từ từ tính kế, sau này không sợ Tô phủ không ủng hộ Thái tử nữa.
Hoàng hậu cẩn thận suy nghĩ, lại thấy như vậy quá mức phiền toái, nếu muốn được lòng người, nhất định phải đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, chứ không phải thêu hoa trên gấm. Hiện giờ Tô phủ đang rơi vào đường cùng, nếu lúc này nàng ra tay, hoàn toàn có thể không mất sức mà vẫn nắm được Tô phủ trong tay, còn có thể nhân cơ hội mà ra oai với Ninh vương.
Sau khi cho các phi tần cáo từ, Hoàng hậu chỉ giữ lại một mình Lệ phi.
«Những chuyện ngươi vừa nói là sự thật? Trong góc Tô phủ vẫn còn giấu một Lục tiểu thư thanh danh bại hoại?»
Lệ phi vội vàng gật đầu: «Đúng vậy, hoàng hậu nương nương, hôm qua Tam muội tiến cung thăm nô tì, nàng đã kể lại chuyện này, nàng có quan hệ thân thiết với Tô tứ tiếu thư, lời nàng nói hẳn là sự thật.»
Như vậy, thật sự là quá tốt.
Khóe miệng hoàng hậu nhếch lên một nụ cười ngoan độc, ánh mắt nhìn về phía Lệ phi sáng rực lên, nhưng nàng chỉ cười mà không nói lời nào.
«Hoàng hậu nương nương, ý của người là?» Lệ phi thấy Hoàng hậu cười nhưng không nói, vội vàng bảy tỏ lòng trung thành, «Hoàng hậu nương nương có gì xin cứ phân phó, nô tì nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành, hơn nữa tuyệt đối không để lộ ra ngoài nửa câu, nương nương, chẳng lẽ người còn không tin ta sao?»
Khuôn mặt Lệ phi xinh đẹp có một không hai trong hậu cung, là người được hoàng thượng yêu quý sủng ái nhất, chỉ có điều nàng tiến cung nhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa có con, vì nghĩ cho tương lai sau này nên nàng liền quy phục Hoàng hậu, chờ sau khi Thái tử lên ngôi, nàng cũng coi như có người che chở, không cần lo lắng nữa.
Đáng tiếc, nếu nàng biết chuyện Hoàng hậu từng làm với nàng, chắc chắn nàng có chết cũng hận đến nhảy từ trong quan tài ra, chỉ tiếc nàng không những không biết, còn một lòng phục tùng Hoàng hậu.
«Ngươi là người của bản cung, bản cung không tin ngươi thì tin ai? Bản cung chỉ đang nghĩ đến một chuyện rất thú vị.» Hoàng hậu chậm rãi nhưng lại vô cùng ngoan độc nói từng chữ một, «Nếu đem Tô Tất bất kham kia gả cho Ninh vương làm Vương phi, ngươi thấy thế nào?»
Con ngươi của Lệ phi co lại, có chút khó tin hít vào một hơi: «Ninh vương cùng Tô Tất? Hai người họ khác nhau một trời một vực, như mây với bùn….»
Chuyện này quả thực quá mức chấn động, Lệ phi có chút tiêu hóa không nổi, nhưng khi nàng nhìn thấy lãnh ý trong đáy mắt Hoàng hậu liền lập tức hùa theo: « Nếu bọn họ thành hôn, vậy chắc chắn danh tiếng của Ninh vương cũng bị tổn hại theo, những trọng thần ủng hộ Ninh vương trong triều cũng sẽ mất lòng tin ở hắn, việc này đối với Thái tử quả thực là một chuyện tốt.»
«Ngươi đã nói như vậy, vậy thì việc này ngươi làm đi. Huống hồ dạo này Hoàng thượng cũng thường nghỉ ngơi ở chỗ ngươi, ngươi cứ tùy thời nói một hai câu là được.» Hoàng hậu rất thản nhiên mà đem củ khoai lang nóng bỏng tay này ném sang cho Lệ phi.
Mặt Lệ phi hiện lên vẻ lúng túng, không khỏi oán thầm trong lòng: Hoàng thượng mặc dù sủng ái nàng, nhưng cũng không phải chuyện