Lệnh bài kỳ lân ——
Lệnh bài của lâu chủ Vô Ảnh Lâu trong truyền thuyết.
Giờ phút này tiểu đạo tặc có một cảm giác rất OTL, hai chân quỳ sụp xuống đất, nghẹn họng không nói được gì, ngẩng đầu nhìn trời.
Vô Ảnh Lâu là nơi nào a, thân là đạo tặc hắn sao có thể không biết được chứ? Nói tóm lại, Vô Ảnh Lâu là một tổ chức sát thủ, điều khiến người đời phải kinh sợ chính là, thực lực của những sát thủ này đều trên tầng thứ tám, nghe nói trong tổ chức còn có một tiên thiên cường giả đã vượt qua tầng thứ mười.
Kinh khủng nhất chính là, bọn họ che giấu khuyết điểm hết sức kỹ càng. Sát thủ Vô Ảnh Lâu phái đi chỉ có thể giết người, nếu bị giết, Vô Ảnh Lâu sẽ lập tức cho người đi trả thù. Vô số cường giả ở trên bát cấp đều đồng loạt ùa tới, cho dù là quốc lực cũng khó có thể ngăn cản, huống hồ chỉ là một cá nhân?
Từng có Mộc thế gia tại Tây Nam không tin, tập hợp toàn bộ trưởng lão trong gia tộc đuổi giết một vị sát thủ của Vô Ảnh Lâu, kết quả đường chủ Hỏa Chi Đường tức giận huy động toàn bộ công đường, giữa thanh thiên bạch nhật xông vào Mộc phủ tàn sát bừa bãi báo thù.
Dân chúng vây xem may mắn được tận mắt nhìn thấy nói, lúc ấy tiếng người kêu rất thảm a. Cảnh tàn sát vô cùng khốc liệt, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi. Bọn họ chém người như chém củ cải, chưa đến thời gian một nén nhang, Mộc gia máu chảy thành sông, không còn một ai còn sống. Mà những người đó cũng vô thanh vô tức mà biến mất sạch sẽ.
Chỉ có điều, ngoại trừ việc che giấu khuyết điểm của mình ra, bọn họ cũng rất kiêu ngạo, rất bá đạo, người Vô Ảnh Lâu giết thông thường đều là những người đáng chết, nên thanh danh của bọn họ cũng không tệ lắm, có một số người còn nói bọn họ là hiệp khách, gọi bọn họ là nghĩa sĩ, thế nhưng cũng không thay đổi được tình trạng người người nhà nhà nghe thấy Vô Ảnh Lâu liền biến sắc.
Tiểu đạo tặc cầm lệnh bài kỳ lân của lâu chủ Vô Ảnh Lâu, tưởng tượng đến việc lúc nãy hắn liều mạng chạy, sau đó một đám bệnh thần kinh của Vô Ảnh Lâu cố chấp điên cuồng cầm đao liều mạng đuổi theo…..Ô ô ô, hắn thực muốn khóc.
Bỗng nhiên, trong đầu tiểu đạo tặc chợt lóe linh quang, lệnh bài kỳ lân này nằm trên người mĩ thiếu niên kia, chẳng lẽ, hắn chính là lâu chủ Vô Ảnh Lâu trong truyền thuyết……Không phải vậy đâu! Nếu thật sự là thế. Với thực lực của hắn ta, chỉ sợ sẽ rất nhanh đuổi đến nơi!
Trốn trốn trốn! Liều mạng mà trốn!
Thế nhưng, khi hắn vừa dọn hết đống đồ vào lại trong túi, nhún người theo cửa sổ nhảy ra khỏi căn nhà gỗ, thì một mĩ thiếu niên tay áo bay bay, khoanh tay trước ngực tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Tô Tất cẩn thận đánh giá tên đạo tặc trước mặt, một thân y bào lam nhạt, thân hình gầy gò nho nhã, mãi tóc đen dài nhét trong mũ, đôi mắt linh động đang hoảng sợ trừng mình.
«Trả hết đồ lại cho ngươi đấy, thả ta đi đi!» Tiểu đạo tặc ném túi tiền về phía Tô Tất, sợ hãi cầu xin nhìn nàng, giọng điệu cứng rắn, hiển nhiên vẫn chưa bỏ xuống được lòng tự tôn.
Tất mở túi tiền ra nhìn, không thiếu một cái gì, nhưng lúc nãy nghe hắn vừa xem đồ vừa lẩm bẩm, rõ ràng có nhắc đến lệnh bài kỳ lần. Giờ phút này thái độ của hắn lại trở nên sợ hãi kinh hoàng như vậy, hơn phân nửa là do xuất thân của lệnh bài mà ra.
«Có thể thả ngươi đi! Nhưng phải chờ bổn công tử đánh cho ngươi đến nương ngươi cũng không nhận ra ngươi rồi nói tiếp!» Cách đó không xa, Lục hoàng tử kéo Thất công chúa thở hồng hộc chạy đến, khi hắn nhìn thấy túi tiền trong tay Tô Tất thì lập tức minh bạch, trợn mắt nhìn tên đạo tặc, xắn tay áo chuẩn bị xông lên đánh cho hắn một trận.
Tô Tất xách Lục hoàng tử vứt sang một bên, tiến lên từng bước một, ánh mắt sắc bén: «Ngươi tên là gì, sao lại đi trộm mấy thứ này?»
«Ta……..» Đôi mắt tiểu đạo tặc lóe lên, sau đó lập tức bỏ chạy. Xung quanh vắng vẻ, khinh công của bản thân lại thuộc hàng vô song, khả năng chạy thoát là rất lớn.
«Còn dám chạy? Thật đúng là chán sống rồi!» Lục hoàng tử thở phì phì muốn xông lên bắt tên đạo tặc lại.
Thế nhưng, khóe miệng Tô Tất lại nhếch lên một nụ cười lạnh, thản nhiên nhìn Lục hoàng tử: «Không cần, đi ta thử xem.»
Thử cái gì? Trong lúc vẻ mặt Lục hoàng tử còn mê mang thì Tô Tất đã xuất thủ. Trong tay nàng không phải vật gì khác, mà chính là huyền thuyết chủy thủ đoạt được từ tay Dung phi.
Nghe nói, huyền thiết chủy thủ lạnh như băng, chỉ cần bị chém trúng một vệt nhỏ, lãnh khí của chủy thủ sẽ lập tức thấm vào máu, chảy vào lục phủ ngũ tạng, khiến cho toàn thân người đó đông cứng, không thể nhúc nhích.
Chủy thủ rời khỏi tay Tô Tất bay về phía cổ của tên đạo tặc. Hàn quang sắc bén, lãnh khí bức người, động tác của tiểu đạo tặc chậm lại, bên phải của cổ không tránh được bị chủy thủ chém trúng một nhát, toàn thân nhất thời như bị đóng băng, vẫn duy trì tư thế đang chạy