«Dây chuyển nước mắt nhân ngư?» Lục hoàng tử nhịn không được kinh ngạc hô lên một tiếng.
Nụ cười nhạt hiện lên trên môi của Nhiếp Thanh Nhiên: «Triệt huynh đệ đúng là hiểu sâu biết rộng, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra, đúng vậy, vật này chính là dây chuyền nước mắt nhân ngư. Chỉ có điều nếu không có đủ những vật còn lại trong bộ kiếm thần thánh, vật đó cũng chỉ là trang sức có giá trị mà thôi, mong rằng Ninh vương phi không chê.»
Đôi mắt Vệ Lăng Phong thâm trầm, đang muốn mở lời cự tuyệt, nhưng Tô Tất lại đi trước một bước, một tay khoanh trước ngực, một tay đỡ trán như đang suy nghĩ, một lúc sau, nàng nở một nụ cười nhẹ: «Nếu không nhận, có vẻ như bổn vương phi lòng dạ hẹp hòi?»
«Đúng vậy, vẫn thỉnh Ninh vương phi cứ nhận lấy đi, xin đừng từ chối.» Giọng điệu Nhiếp Thanh Nhiên chân thành.
«Cũng không phải vật gì ghê gớm, dây chuyền này quả thực rất vừa mắt bổn vương phi, quên đi, bổn vương phi cố mà nhận vậy. Ai, lòng dạ bổn vương phi sao lại rộng rãi như vậy chứ? Thực khiến cho người ta buồn phiền.» Tô Tất như có như không mà thở dài.
An Á cùng Lục hoàng tử liếc nhìn nhau, cùng thở dài, nghe Tô Tất nói chuyện sao lại có một cảm giác không thiện lương như vậy chứ? Đã chiếm được tiện nghi lại còn khoe mẽ, nàng sao có thể cứ đặt bút là thành văn thế được?
Sau khi Nhiếp Thanh Nhiên cáo từ, Vệ Lăng Phong hỏi nàng vì sao lại làm như vậy, Tô Tất liền lấy vòng tay hiền giả mà An Á tặng cho ra, đắc ý dạt dào: «Còn tưởng rằng khó khăn lắm chứ, trong vòng một ngày đã có được hai vật, ba vật còn lại chắc chắn cũng không xa.»
Nếu có thể tập hợp đầy đủ đương nhiên là tốt, chỉ có điều……..Vệ Lăng Phong lại nhíu mày, chậm rãi thở dài: «Hiện giờ ta chưa thể làm chủ Đông Vân quốc, sự nghiệp thống nhất thiên hạ vẫn còn quá xa xôi.»
«Làm chủ Đông Vân quốc không phải ý niệm của ngươi sao? Thực lực của Vô Ảnh Lâu là để trang trí à?» Tô Tất phản đối.
«Lúc mẫu phi mất đi, phụ hoàng cũng có mặt, lúc ấy mẫu phi từng muốn ta lập một lời thề độc, muốn ta chỉ cần còn sống thì quyết không được ha.m muốn ngôi vị thái tử, nếu vi phạm, tất cả lời thề độc đó sẽ ứng nghiệm lên người nàng, khiến nàng vĩnh viễn không thể yên nghỉ.»
Bình thường khuôn mặt của Vệ Lăng Phong tuấn mỹ, đôi mày tà mị, trên môi hiện lên sự u lãnh, tràn ra nụ cười mị hoặc, đôi mắt thâm thúy bễ nghễ không ai thay thế được. Thế nhưng lúc này, khi nói đến mẫu phi đã qua đời, trong mắt hắn chỉ là sự ảm đạm không ánh sáng, như một đứa trẻ yếu ớt, khiến cho người ta đau lòng thương tiếc.
Tô Tất không tự chủ được mà vươn tay, nhẹ nhàng đặt trên vai hắn, yên lặng an ủi.
Hắn ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn nhã hiện lên một nụ cười thê lương: «Lúc ấy ta chỉ mới có năm tuổi, không có khả năng tự bảo vệ mình, năng lực thiên phú mạnh mẽ lại hết lần này đến lần khác khiến cho người ta kinh ngạc, mẫu hậu cho rằng nàng bức ta tỏ thái độ là có thể hóa nguy hiểm thành vô hình, nhưng nàng sao có thể nghĩ đến……»
Nhìn Vệ Lăng Phong như vậy, nơi sâu nhất tại đáy lòng Tô Tất khẽ động, xoa nhè nhẹ lên lưng hắn an ủi: «Hoàng hậu biế.n thái năm đó đã đối xử với ngươi như thế nào chứ? Lúc ấy có phải rất đau hay không?»
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Lăng Phong hiện lên nụ cười lạnh lùng tà ác cùng sự trào phúng khó nắm bắt, ánh trăng nhàn nhạt theo kẽ lá chiếu vào, khiến người hắn được bao phủ bởi ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt tà mị càng thêm mị hoặc.
«Năm đó nàng hại mẫu hậu chết không có chỗ chôn, hại ngoại tổ phụ (ông ngoại) đứt mạch mà chết, hại ta…..Thù hận nếu có thể quên đi thì đã không gọi là thù hận, thù hận chân chính, cho dù có trăm ngàn năm nữa, vẫn để lại một dấu ấn khó phai như cũ! Ta vốn không có hứng thú với ngôi vị hoàng đế này, nhưng nếu bọn họ đã muốn như vậy, ta há lại có thể thuận theo mong muốn của bọn họ? Mẫu phi năm đó yêu cầu ta không được ham muốn ngôi vị thái tử, nếu ta trực tiếp đoạt ngôi vị hoàng đế, sẽ không tính là phạm phải lời thề.» Vệ Lăng Phong ngẩng đầu, đôi mắt đỏ rực âm trầm lãnh lẽo, toàn thân tản mát ra một cỗ tà khí nguy hiểm.
Tô Tất dịu dàng vuốt lên khuôn mặt tuấn mỹ của Vệ Lăng Phong, cười nhẹ: «Hãy tin ta, ngày đó sẽ không còn xa nữa đâu.»
Vì sự xuất hiện của nàng khiến cho quan hệ của hoàng hậu cùng thái tử rạn nứt, bọn họ hiện giờ đã đứng ngồi không yên, Chỉ cần bọn họ dám động thủ, thì sẽ có lý do để nhổ cỏ tận gốc.
Từ sau ngày ấy nửa chừng bị gọi vào trong quân, Vệ Lăng Phong mỗi ngày đều bận rộn, sớm đi tối về, có đôi khi còn ngủ lại trong quân doanh.
Nên khi thấy thị vệ bên người Vệ Lăng Phong là Vệ Nghiêm chỉ huy hạ nhân bê một cái sọt đi vào, nàng liền có chút tò mò.
Thân hình cao to tuấn lãng của Vệ Nghiêm hướng Tô Tất hành lễ: «Vương phi, đây là quả anh đào* mà Vương gia đặc biết phân phó người tìm từ Tây Nam về, xin người vui lòng nhận