Lục hoàng tử vẻ mặt mờ mịt thay y phục bảo hộ cùng mặt nạ phòng độc vào, Tô Tất dẫn đầu leo lên lưng tuấn mã, quất roi phóng đi, theo sau nàng là một nhóm sát thủ ăn mặc quái dị.
Cứ tưởng rằng dân cư ở đây sẽ rất thưa thớt, bầu không khí nặng nề, không ngờ lại huyên náo đến mức này.
Triều đình phái quan binh đi thu xếp, không nói đến những người toàn thân nổi hạch màu tím đen dựa vào góc tường ho khan, bọn họ hễ phát hiện ra người nào có biểu hiện không bình thương, hoặc chỉ ho khan một chút, liền lập tức nhét vào xe ngựa, vận chuyển ra ngoài thành.
Ở cùng với người bị nhiễm bệnh, họ cho dù không có bệnh cũng thành có bệnh, nên ai cũng không muốn bị bắt. Trên đường phụ nữ và trẻ em đuổi theo xe ngựa kêu khóc thất thanh, khiến lòng người bất an.
«Một số người căn bản không có bệnh, chỉ ho khan một chút, triều đình có khác gì xem người như cỏ rác?» Đường chủ Hỏa Chi Đường Hoắc Địch kéo mặt nạ phòng độc lên, rút trường kiếm trên thắt lưng ra.
Tô Tất lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: «Ngươi có thể giết một tên lính, nhưng không thể giết được ngàn tên. Mặc dù bọn họ hành sự lỗ mã,ng, thà giết thừa chứ không bỏ sót, thế nhưng hiện tại đang trong giai đoạn cấp bách, tiếng khóc của đàn bà có thể khiến cho toàn thành chôn theo.»
Nàng cũng rất ghét cách làm của bọn họ, cũng muốn ra tay ngăn cản, thê nhưng mềm lòng trong chốc lát cũng đủ để đẩy ngàn vạn dân vào nước sôi lửa bỏng.
«Chẳng lẽ cứ để bọn họ đi chịu chết như vậy sao? Bọn họ hiện giờ còn chưa bị nhiễm bệnh, nhưng cũng sắp rồi.» Hoắc Địch không phục gầm lên với Tô Tất.
«Ngươi sao lại biết bọn họ chưa bị nhiễm bệnh? Miệng vết thương không lở loét, không ho ra máu thì có nghĩa là chưa bị nhiễm bệnh hay sao? Ngươi quá ngây thơ rồi. Chưa từng nghe qua những ca bệnh có mà như không sao?» Tô Tất không nhanh không chậm nói khiến Hoắc Định thông suốt, chỉ có thể im lặng, lúc này nàng mới thở dài, «Đợi triều đình tập trung tất cả mọi người vào một chỗ, lúc đó chúng ta ra tay chữa bệnh còn chưa muộn, nếu không chữa xong cho một người thì lại thêm một người bị lây bệnh, vậy trận dịch hạch này phải lây lan tới lúc nào mới xong? Còn nữa, hiện giờ trong không khí tràn đầy mầm bệnh, nếu muốn chết thì ngươi cứ tiếp tục để lộ mình ra cho lây bệnh luôn đi!»
Nói xong, Tô Tất quất ngựa chạy đi, bụi bay mù mịt, phi nước đại về phía y quán của Trần đại phu.
Hoắc Địch khẽ cắn môi, cuối cùng kéo mặt nạ phòng độc xuống, phi ngựa đuổi theo Tô Tất. Đám sát thủ đều hành động theo Hoắc Định, thấy hắn đuổi theo Tô Tất, cũng nhao nhao đuổi theo.
Thế nhưng trong lòng bọn họ đều lấy làm lạ, với tính tình nóng nảy của đường chủ, bị một tiểu cô nương chỉ trích, mà lại không làm gì cả sao? Xem ra tiểu cô nương này thực sự có chút bản lĩnh.
Y quán của Trần đại phu lúc này bị người ta vây kín, thấy một đám người mặc một bộ quần áo bằng vải bạt quái dị chạy đến, đều tự động mà tránh đường, mê muội nhìn bọn họ.
Người bệnh trong y quán đã sớm bị quan binh triều đình bắt đi, lúc này bọn họ cung kiếm sẵn sàng đứng trong đại sảnh, dẫn đầu là một người chừng ba mươi tuổi, một thân chiến bào giắp sắt, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt hữu thần.
«Nhị tẩu, vị này chính là Tiết tướng quân, là cháu trai bên nhà ngoại của hoàng tổ mẫu, rất được lão nhân gia tín nhiệm.» Thấy Tô Tất nhíu mày, Lục hoàng tử khẽ giải thích bên tai nàng.
Lúc này, Tiết tướng quân đang vỗ chuôi kiếm, lặng im đứng trong đại sảnh, lạnh lùng nhìn bốn binh sĩ đang nâng Trần đại phu từ trong phòng ra.
Phu nhân của Trần đại phu gào khóc đuổi theo phía sau, «Các ngươi không thể làm như vậy! Lão gia không bị nhiễm bệnh, chỉ vì quá mệt nên mới ngã xuống, các ngươi không thể đưa ông ấy đi được, dù sao đi nữa, ông ấy cũng là vì cứu người mới biến thành như vậy a…….»
Tiếng khóc của Trần phu nhân thê lương, thế nhưng sắc mặt của vị Tiết tướng quân không chút biến sắc, Trần phu nhân lại vì khóc đến kiệt sức mà ho khan, Tiết tướng quân nhíu mày lui lại vài bước, lạnh lùng phân phó: «Đưa cả Trần phu nhân đi.»
«Không, các ngươi không thể làm như vậy……Phu nhân của ta không có bệnh……Các ngươi không thể…..» Trần đại phu vô lực nằm trên cáng, thấy Tiết tướng quân muốn phu nhân của hắn cũng phải chôn cùng, liền gấp đến độ mặt cũng đỏ lên, kéo ống tay áo của một binh sĩ, binh sĩ kia lại ghét bỏ dùng sức rút ra, cáng bị nghiêng, Trần đại phu lập tức rơi thẳng xuống đất.
Vì cứu người mà bị nhiễm bệnh, cuối cùng lại lâm vào tình cảnh này…..Thật khiến cho lòng người ta nguội lạnh.
Tô Tất muốn ra tay, thế