Có sự thúc giục của triều đình, tất cả vật liệu đều được chuẩn bị sẵn sàng, lại có mưu kế của Tô Tất, còn có sự tham gia của sát thủ Vô Ảnh Lâu, tình hình của dịch bệnh nhanh chóng được khống chế. Qua hơn nửa tháng, phần lớn bệnh nhân đều đã khỏi hẳn, những việc kế tiếp Tô Tất giao hết cho triều đình toàn quyền xử lý.
Mấy ngày nay liên tục bận phòng chữa dịch bệnh, tiến triển bên chỗ Ninh vương thế nào Tô Tất vẫn chưa hỏi, giờ đang rảnh rỗi, tất nhiên phải quan tâm một chút. Tuy vậy, Tô Tất vẫn luôn tin rằng với thực lực và đầu óc của Ninh vương, tuyệt đối sẽ không khiến bản thân lâm vào khốn cảnh.
Đối với thích khách, đêm tối chính là thiên đường, có màn chắn thiên nhiên để dễ dàng che giấu bản thân.
Lúc này đây, Tô Tất ngay cả y phục cũng lười thay, mặc một bộ quần áo màu trắng tung bay trong gió, dễ dàng mò đến phòng giam của Ninh vương. Đúng như dự đoán của nàng, Ninh vương cho dù ở trong đại lao cũng vẫn có thể khiến bản thân được dễ chịu.
Lúc nàng tiến vào, Ninh vương đang nhàn nhã nằm trên ghế, tay cầm một quyển binh thư, trông vô cùng thoải mái.
Ninh vương đưa mắt nhìn lên, dưới ánh đuốc mờ mịt, tư thế của hắn ngang nghạnh, đôi mắt thâm thúy, còn có sự thông minh bất tận, tất cả đều mê hoặc lòng người, người nào không động tâm thì chỉ có thể là đui mù.
«Nàng đến rồi sao?» Ninh vương nở một nụ cười mị hoặc, buông sách xuống, vươn cánh tay dài ôm Tô Tất vào trong ngực: «Lâu vậy rồi mà không đến thăm ta, ta rất nhớ nàng.»
Phòng chỉ có một chiếc ghế dựa, trừ ngồi lên đùi hắn ra, hình như cũng chỉ có thể đứng…..Tô Tất không chống cự, thừa cơ tìm một vị trí thoải mái trên đùi hắn ngồi xuống, hai tay đặt trước ngực hắn, tức giận hừ một tiếng: «Ngươi cũng không phải chưa từng ra ngoài, đừng tưởng là ta không biết.»
«Vậy mà nàng còn giả vờ không nhận ra?» Bàn tay mạnh mẽ nắm lấy tay Tô Tất, đầu vùi trên vai nàng, hơi thở nóng rực phả lên gáy nàng.
«Ninh vương vốn đang bị nhốt trong đại lao, lại đột nhiên xuất hiện tại nơi cứu tế, nói ra để người ta tới bắt sao? Tất nhiên là phải giả vờ như không biết.» Lời nói tuy lãnh đạm, nhưng giọng điệu vẫn mang theo một tia ấm áp.
Không biết cướp được y phục bảo hộ cùng mặt nạ phòng độc từ đâu, Vệ Lăng Phong mặc vào giống y khuôn y dạng, tuy rằng nàng không nhận ra từ đầu, nhưng cũng rất nhanh phát hiện ra có một vị sát thủ Vô Ảnh Lâu liên tục lượn lờ xung quanh nàng, chỉ cần quan sát cẩn thận thì sẽ nhận ra người nọ là Vệ Lăng Phong.
Nếu hắn đã giả ngu, vậy nàng cũng chỉ có thể hùa theo hắn, do đó hai người cứ ngầm hiểu ý nhau như vậy qua ba ngày. Lúc Lí phó tướng vô lễ với Tô Tất hắn đã ở đấy, vậy chiếc chân không biết từ nơi nào bay ra đó chắc chắn là tác phẩm của hắn.
Lúc vây quanh nàng toàn là mầm bệnh, hắn lại mạo hiểm trốn đại lao ra, lặng lẽ đi theo nàng. Sự lo lắng của hắn, sự quan tâm của hắn, sự bảo vệ của hắn….Người chứ không phải cây cỏ, há có thể vô tình? Đối mặt với sự nỗ lực của hắn, Tô Tất không thể không có chút cảm động.
«Cũng không phải ở lại nơi này lâu nữa, ai, nghĩ lại đúng là có chút hoài niệm.» Thanh âm của Vệ Lăng Phong vui vẻ, bộ dáng tiếc hận.
Ung dung lấy một vò rượu, mở nút ra, rót một chén đưa cho Vệ Lăng Phong, «Không có gì khác, mượn rượu hối lộ ngươi. Sau khi nhuận giọng thì mau nói kế hoạch của ngươi ra đi, lâu như vậy rồi mà cũng không có động tĩnh gì, ta rất tò mò a.»
Vệ Lăng Phong cầm chén ngửa đầu uống, như để biểu diễn khí phách nam nhi của mình, hắn một hơi cạn sạch, sau đó nheo mắt cười với Tô Tất: «Nàng một chút cũng không lo lắng cho ta sao?»
Tô Tất nở nụ cười tươi rói, «Tướng công của Tô Tất ta có năng lực, bản lĩnh cùng thân phận, không cần ta phải lo lắng.»
«Nghe xong đánh giá của nàng, thật không biết nên vui hay buồn.» Ai, nếu năng lực của hắn kém hơn một chút, tiểu vương phi của hắn có phải sẽ quan tâm hắn nhiều thêm hay không?
Một thân tuấn mỹ mặc y phục xa hoa quyền quý, khi hắn tà ác cười rộ lên, khiến cho người khác không rét mà run, ai biết được Ninh vương lãnh huyết tàn khốc cũng có lúc nở nụ cười ấm áp như vậy? Giờ phút này Vệ Lăng Phong giống như một người bình thường, oán trách nương tử không chịu quan tâm hắn.
«Được rồi, rượu cũng đã uống, ngươi đừng thừa nước đục thả câu.» Tô Tất không biết nỗi ai oán trong lòng hắn, ngón tay nhỏ nhắn chọc chọc vào ngực hắn, lên tiếng thúc giục.
«Thực ra…..cái gì nên làm cũng đã làm rồi, hiện tại chỉ chờ phụ hoàng đưa ra phán quyết nữa thôi.» Nhắc tới việc này, trên mặt Vệ Lăng Phong hiện lên vẻ âm tình bất định, đáy mắt tối tăm không chút ánh sáng, «Hiệu suất làm việc của Vô Ảnh Lâu là không thể nghi ngờ, chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi đã thu thập đầy đủ nhân chứng vật chứng, mỗi chứng cớ đều chống lại Thái tử.»
Tô Tất quan sát hắn vài lần, mặt lộ vẻ nghi hoặc: «Nói như vậy, phần thắng của chúng ta rất lớn a, ngươi còn gì phải lo lắng nữa?»
Vệ Lăng Phong nhíu mày trầm tư, hắn yên lặng nhìn Tô Tất, mong nàng có thể hiểu được mà không cần hắn nói ra.
«……Chờ một chút, hoàng đế bệ hạ năm nay năm mươi tuổi đúng không?»
Nhìn vào thần sắc của Vệ Lăng Phong, Tô Tất đánh bạo đoán.
«Sức khỏe của hắn rất tốt, nếu không có gì xảy ra, sống thêm hai – ba mươi năm nữa cũng không thành vấn đề. Cho nên……» Tô Tất rút ra một kết luận mà ngay cả nàng cũng cảm thấy khó tin, «Cho nên hắn không chịu trao quyền, không muốn thoái vị. Mà biện pháp duy trì cân bằng tốt nhất là để ngươi cùng Thái tử tranh đấu, chỉ cần thế lực của các ngươi còn ngang nhau, ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ vững như núi Thái Sơn.»
Những tưởng rằng đương kim bệ hạ là một hoàng đế không xuất chúng, bình thường không hiếm thấy, thế nhưng khi phân tích cẩn thận lại có thể cảm nhận được sự thâm trầm đáng sợ của hắn, đúng là am hiểu cách thức để làm một đế vương. Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Tất cảm thấy ớn lạnh.
Hắn biết, không cần nói ra, nàng cũng sẽ hiểu, nàng từ trước đến nay luôn linh động cơ trí như vậy, giống như bất cứ chuyện gì cũng không thể qua được mắt của nàng.
Đáy mắt Vệ Lăng Phong phức tạp, vừa ngạc nhiên cùng vui mừng vì sự thông minh của Tô Tất, lại vừa vì sự âm trầm của phụ hoàng mà thất vọng.
Hắn nhàn nhạt nói: «Nàng đoán không sai, đây chính là vấn đề mà ta đang lo lắng, để chứng minh toàn bộ điều này, nên ta mới khiến mình bị nhốt vào đại lao, đưa chứng cứ lên trước mặt hắn.»
«Thái tử hại chết nhiều mạng người như vậy, nếu như hoàng đế còn trốn tránh mà bỏ qua cho hắn, điều đó nói lên suy đoán của chúng ta….là sự thật.» Tô Tất thở ra một hơi nặng nề.
Có một hoàng đế âm trầm như vậy, còn đường về sau của Vệ Lăng Phong vẫn còn rất dài. So với Thái tử, hoàng đế còn kiêng kị Vệ Lăng Phong hơn. Vì Vệ Lăng Phong quá xuất sắc, đã hoàn toàn áp đảo Thái tử Vệ Lăng Nguyên.
Nếu hoàng thượng biết thế lực phía sau của Vệ Lăng Phong, biết hắn chính là lâu chủ đứng sau Vô Ảnh Lâu……Hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Nàng lần này ngang nhiên sử dụng người của Vô Ảnh Lâu, thật sự là quá mạo hiểm.
Tô Tất không nhớ ai đã từng nói rằng, dự cảm không tốt thường trở thành sự thật.
Bản án này do Đại Lý Tự thẩm tra xử lý.
Phe Thái tử cùng phe Ninh vương thi triển khả năng của mình, thủ đoạn vô biên, qua hơn nửa tháng, cuối cùng cũng đã có phán quyết.
Sự kiện gạo mốc tuy không phải do Ninh vương gây nên, vả lại sau đó cũng đã bồi thường, thế nhưng việc này hắn cũng không thoát được có liên quan, phạt bổng lộc một năm, đóng cửa một tháng, đồng thời thu hồi chức thống lĩnh phòng quân.
Sự kiện gạo mốc không liên can đến Thái tử, nhưng lại do binh bộ thị lang Vương Bính Quyền gây nên. Thân là binh bộ thị lang, lại đem gạo tinh đổi thành gạo mốc, thủ lợi về mình, gây nên trận dịch hạch tại Giang Bắc, mấy vạn người chết, thật sự là tội không thể tha! Già trẻ năm mươi người trong Vương gia, toàn bộ đều bị xử trảm!
Vương gia là nhà mẹ đẻ của Vương hoàng hậu, Vương Bính Quyền là cậu của Thái tử, một lòng giúp đỡ Thái tử đăng cơ.
Quá rõ ràng rồi, hoàng đế cao cao tại thượng qua sự kiện lần này đạt được món lợi lớn. Hai vị hoàng tử tranh giành ngai vàng, một vị