Tô Tất nhẹ nhàng đẩy cửa, nhanh chóng tiến vào bên trong, không phát ra chút tiếng động.
Hai người bên kia còn đang bàn bạc mưu kế hạ độc Tô Tất, không biết tử thần đang lặng lẽ đến gần.
Tô Tất đem y phục dạ hành trên người cởi ra, nhét vào gầm giường, sau đó đem phần còn lại của cuốn sách học thuộc lòng, nàng quyết định đem nó giấu ở trong phòng, vu oan giá họa.
Linh quang quét qua phòng, nàng phát hiện có một hộp gỗ tử đàn rộng năm thước, dài tám thước nằm trong góc tối, phát ra hương thơm lành lạnh yếu ớt.
Tô Tất mở hộp ra, nháy mắt trên mặt của nàng hiện lên một vẻ hân hoan.
Cái gì gọi là «Thiết hài giẫm khắp vô mịch chỗ, đắc lai toàn bất phí công phu*»? Đó chính là tình huống trước mắt đây.
*: Đại khái là lúc tìm thì không được mà lúc không tìm thì nó lại tự xuất hiện ấy.
Bên trong hộp gỗ tử đàn không phải cái gì khác mà chính là thánh địa tuyết liên mà Tô Tất đã lẻn vào nội khố để tìm nhưng lại tìm không thấy. Có lẽ Tô Lăng thừa lúc đưa thánh địa tuyết liên vào nội khố đã lén đánh tráo rồi đem về làm của riêng.
Thánh địa tuyết liên trong suốt lấp lánh, bảy cánh hoa trắng như tuyết, giống như đã từng trải qua những trận phong vũ buốt giá, như những dải lụa mỏng màu trắng bạc, tỏa ra hương thơm lành lạnh, lại vừa giống như biển sâu bạch ngọc, chỉ cần chạm tay vào sẽ cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Nàng đã học thuộc toàn bộ nội dung trong cuốn sách, đem theo bên người cũng không có lợi gì, không bằng để lại đây, cũng đỡ phải bị tên mĩ nam kia quay lại làm phiền.
Đáy mắt Tô Tất lóe lên một chút đắc ý, nàng không chút do dự cất thánh địa tuyết liên vào trong người, sau đó đem bản [Tiên thiên chi thư] đặt vào trong hộp gỗ tử đàn, rồi đẩy hộp gỗ vào ám thất trong phòng, bất quá ám thất kia cũng quá lộ liễu đi, khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái đã nhìn ra manh mối.
Sau khi chuẩn bị tốt mọi thứ, Tô Tất lặng lẽ đi ra ngoài, nhìn về căn phòng kia cười lạnh liên tục, sau đó vươn cổ kêu to: «Thích khách ở trong này! Thích khách chạy vào trong phòng của Tam thiếu gia, mau đuổi theo a!»
Sau khi không cần tốn một chút sức lực mà đã đem được truy binh tới, Tô Tất thực tiêu sái nghênh ngang mà đi, không lưu lại một chút dấu vết.
Giờ phút này, Tô lão thái gia đang kinh động ngồi ở vị trí cao cao tại thượng, sau khi hắn biết bảo vật của Tô phủ bị trộm, gương mặt phẫn nộ của hắn xanh mét, sau đó lại có người đến báo Thánh địa tuyết liên trong khố đã bị đánh tráo, lão nhân gia hắn tức giận đến thiếu chút nữa chết giấc, ngay lập tức mặc kệ khách khứa, tự mình dẫn người đi bắt thích khách.
Cửa chính ầm một tiếng mở ra, bên ngoài là Tô lão thái gia đang nổi giận đùng đùng, bên trong là hai huynh đệ Tô Lăng và Tô Minh mờ mịt vô thố.
«Gia gia, sao người lại đến đây?» Tô Minh thấy thế, vội vàng đứng dậy nghênh đón, thái độ cung kính.
«Các ngươi có nhìn thấy thích khách tiến vào đây không?» Tô lão thái gia trên mặt sát khí bừng bừng.
«Không có a, chúng ta vẫn luôn ngồi ở đây, không có bất luận kẻ nào tiền vào a.» Tô Lăng cùng Tô Minh liếc nhau, trong mắt cả hai đều là mờ mịt.
Tô Tất so với bọn hắn mạnh hơn rất nhiều, lại có được kỹ xảo ẩn thân của đặc công, bọn họ mà phát hiện ra mới là quỷ.
«Lục soát cho ta!» Tô lão thái gia không chút do dự hạ lệnh.
Bọn thuộc hạ lập tức không chút khách khí tiến vào bên trong phòng.
«Gia gia! Người như thế này là sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?» Mặc kệ Tô Lăng ở phía sau hỏi, không ai rảnh rỗi đi quan tâm hắn.
Lúc này, ánh mắt sắc bén của một hộ vệ nhìn đến vật màu đen dưới gầm giường, để tranh công, hắn bước nhanh tới trước, đem y phục dạ hành màu đen lôi ra.
Nhất thời, đám người bắt đầu xôn xao – bọn họ toàn bộ đều dời ánh mắt, nghi ngờ nhìn Tô Lăng.
Tô lão thái gia quả thực khó có thể tin! Trên khuôn mặt gài nua của hắn hiện ra sát khí, ánh mắt hung hăng thẳng tắp nhìn vào Tô Lăng, từng chữ một, chậm rãi vạch trần sự thật: «Người trộm bí tịch, quả nhiên là ngươi.»
Thông qua hộ vệ biết được sự tình, Tô Lăng liền hô to oan uổng: «Gia gia, người lầm rồi! Làm sao có thể là ta được? Ta có lý do gì để trộm bí tịch a! Ta thật sự không biết y phục dạ hành này là của ai, càng không biết từ đâu mà có a gia gia!»
Tô lão thái gia lạnh lùng nghiêm mặt, còn chưa kịp lên tiếng, Tô Ân đã bước lên phía trước chỉ vào Tô Lăng: «Dựa theo lời giáo huấn của tổ tiên, bí tịch kia chỉ có cháu đích tôn mới có thể luyện, còn người ngoài ngay cả liếc mắt nhìn một cái cũng không được, ngươi vì cuộc tỷ thí sáu tháng sau, bây giờ làm ra chuyện này cũng không phải không có khả năng, ngươi nói mau, bí tịch kia ở nơi nào?»
Tô Ân là con trưởng đời thứ ba, cũng chính là cháu đích tôn chân chính, bí tịch kia liên quan đến sự vui buồn của hắn, hắn đương nhiên so với bất cứ ai khác sốt ruột hơn.
«Gia gia…..» Tô Lăng muốn đi cầu xin lão thái gia, nhưng là lão thái gia lại phất tây áo quay lưng đi.
«Được, được, được! Gia gia, đại ca, nếu ngay cả các ngươi cũng không tin ta, vậy lục soát đi! Các ngươi cứ việc lục soát, Tô Lăng ta đội trời đạp đất, nói không trộm sẽ là không trộm!» Tô lăng giả