Chương 61: Không muốn người khác biết (1)
«Khụ –» Lục hoàng tử học theo người kể chuyện, cố ý làm thanh giọng, sau đó bắt đầu kể.
«Ta còn nhớ, hôm đó trời mưa rất lớn, mây đen che kín bầu trời, sét đánh sấm rền. Lúc ấy ta nghĩ nhũ mẫu tìm đến đây, nên liền trốn vào một cái tủ trong Tụy Vũ Các, nhưng thì ra không phải nhũ mẫu trong cung, mà là nhị ca.»
«Nhị ca cũng bị ướt nước mưa, nên đến Tụy Vũ Các thay quần áo, ta nhìn qua khe cửa thì thấy trên người huynh ấy có rất nhiều vết thương, thương roi thương kiếm, thương mới thương cũ, chằng chịt khắp người, ta lập tức bị dọa, hét lên một tiếng, nhị ca liền phát hiện ra ta.»
Lục hoàng nói đến đó, khóe miệng cong lên một nụ cười khổ, tiếp tục: «Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy một ánh mắt như thế, hung ác, khát máu, tàn bạo, âm lãnh……Còn có sát khí. Lúc ấy ta thật sự nghĩ rằng nhị ca sẽ giết ta, nhưng may mắn là, huynh ấy chỉ đẩy ta ngã trên mặt đất, uy hiếp bảo ta không được nói cho người khác, sau đó mặc lại bộ quần áo ướt sũng, không chút do dự chạy vọt vào giữa cơn mưa tầm tã, sấm sét mây đen đầy trời.»
Tô Tất thầm nghĩ, thân ảnh chạy vọt vào trong mưa đó, đã phải chịu bao nhiêu phong ba bão táp chứ?
Dường như đọc được suy nghĩ của Tô Tất, lục hoàng tử có chút áy náy nói: «Đúng vậy, sau đó nhị ca đổ bệnh, hình như vết thương cũ cũng tái phát, nên bệnh rất rất nghiêm trọng……Lúc ấy phụ hoàng bận việc chiến sự đến sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian quan tâm đến nhị ca? Hoàng hậu một tay che cả bầu trời, nói nhị ca bị nhiễm dịch bệnh, sẽ lây bệnh cho người khác, liền phân phó hạ nhân đưa nhị ca đến biệt viện Tây Sơn, cùng đi còn có muội muội của huynh ấy.»
«Đúng rồi, tẩu không biết đúng không, nàng và nhị ca là cùng một mẹ sinh ra, nhỏ hơn nhị ca ba tuổi, tên rất êm tai, gọi là Phong Hoa, phong hoa trong phong hoa tuyệt đại. Nàng rất xinh đẹp cũng rất thông minh, mới ba tuổi đã có thể xuất khẩu thành thơ, võ công thiên phú không thua kém nhị ca, chỉ tiếc, nàng chưa kịp sống đến tuổi phong hoa tuyệt đại thì đã sớm mất.»
Võ công thiên phú của Vệ Lăng Phong như thế nào? Chính là đệ nhị đại lục từ trước đến nay a, Phong Hoa lại không hề thua kém hắn…….Nếu nàng còn sống đến bây giờ, sẽ phong hoa tuyệt đại đến mức nào đây?
«Cái chết của Phong Hoa không phải rất kỳ quái sao?» Rõ ràng bị bệnh là Vệ Lăng Phong, nhưng người chết lại là Phong Hoa.
«Bởi vì nhị ca vẫn luôn nói rằng chính huynh ấy đã hại chết Phong Hoa, nên tất cả mọi người đều cho rằng nhị ca lây bệnh cho nàng, vì vậy nàng mới chết, thật ra không phải như vậy!» Lục hoàng tử đột nhiên nắm chặt tay, đáy mắt ẩn ẩn sắc máu, «Thật ra, Phong Hoa đã bị sói ăn thịt.»
«Cái gì?» Tô Tất kinh hãi.
«Đúng, bị sói xé thành từng mảnh, chia nhau ăn, hài cốt không còn! Một sinh mệnh nhỏ bé như vậy, thông minh như vậy, hiểu chuyện như vậy, lại phải thành thức ăn cho bầy sói!» Giọng nói của lục hoàng tử tràn đầy đau khổ.
«Vệ Lăng Phong sao lại nói rằng hắn hại chết Phong Hoa?»
«Tình hình cụ thể thì ta cũng không biết, ta chỉ biết biệt viện Tây Sơn rất gần bãi săn, ở đó chăn nuôi một bầy sói hung thần ác sát, hoàng hậu vốn muốn lợi dụng bầy sói để giết nhị ca, nhưng lúc ấy ngủ trên giường nhị ca lại là Phong Hoa, những hắc y nhân đó tưởng rằng Phong Hoa là nhị ca. Lúc nhị ca phát hiện ra, dẫn người chạy đến, thì chỉ còn lại chiếc váy bị xé vụn của Phong Hoa, vết máu rơi vãi trên sàn, và một đống xương trắng……»
«Tình cảm của nhị ca và Phong Hoa rất tốt, huynh ấy cảnh cáo ta không được nói chuyện huynh ấy bị thương ra ngoài, bởi vì hoàng hậu lấy sự an nguy của Phong Hoa uy hiếp huynh ấy. Thế nhưng, Phong Hoa lại bị hại chết, hơn nữa còn chết thảm như vậy……Trong lòng huynh ấy hận đến mức nào, đau khổ đến mức nào chứ?»
Vành mắt lục hoàng tử đỏ lên, nắm chặt tay, không nói nên lời.
Nếu Phong Hoa là Tô Niệm, đặt mình vào hoàn cảnh đó mà suy nghĩ, nàng nghĩ mình sẽ phát điên mất! Điên cuồng chém giết để trả thù.
«Vì vậy, nhị ca mười ba tuổi đã đi theo Lam Hải đại sư, việc đầu tiên huynh ấy làm sau khi xuất môn là đến Tây Sơn, giết toàn bộ bầy sói hơn nghìn con kia! Huynh ấy cầm chiếc kiếm còn dính máu tiến vào tẩm cung của hoàng hậu, nhưng cuối cùng phụ hoàng lại xuất hiện, ngăn cản huynh ấy tiếp tục chém giết.»
Lục hoàng tử đứt quãng kể lại chuyện trước đây của Vệ Lăng Phong.
Mặt trời dần dần ngả về tây, Vệ Lăng Phong cuối cùng cũng bước ra từ Ngự Thư Phòng.
Không ai biết bọn họ ở bên trong đã nói những gì, chỉ biết lúc Vệ Lăng Phong đi ra, trên mặt hắn đã khôi phục lại sự bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt từng sáng lấp lánh kia giờ đây lại lộ ra vẻ cô tịch xa cách. Nhưng khi đảo mắt, nhìn thấy Tô Tất, trong mắt hắn liền khôi phục lại một chút sinh khí.
«Về nhà thôi.» Hắn chậm rãi bước đến bên người Tô Tất. Trong lòng hắn hoàng cung không phải là nhà, chỉ có vương phủ mới là nhà của hắn.
Câu chuyện của lục hoàng tử như mây đen giữa ngày nắng, đánh mạnh vào nơi mềm mại nhất trong đáy lòng Tô Tất. Chỉ có điều, ngay cả chính nàng cũng không phát hiện ra, ánh mắt nàng nhìn Vệ Lăng Phong đã có chút thay đổi, thêm một chút đau lòng cùng thương tiếc.
«Được, chúng ta về nhà.» Tô Tất cố ý nhấn mạnh một chữ cuối cùng.
Trước kia, nàng chưa bao giờ xem Ninh vương phủ là nhà mình, hoặc cũng có thể nói rằng kiếp trước cũng như kiếp này, chưa từng có một nơi nào có thể khiến nàng coi như nhà mình, nàng tựa như bèo tấm không rễ, luôn phiêu bạt lang thang, nhưng nhà mà Vệ Lăng Phong nói, lại khiến nàng có một chút cảm giác chờ mong.
Lục hoàng tử lẳng lặng nhìn hai người trước mắt, khóe môi nở rộ nụ cười xán lạn, hy vọng nhị ca và nhị tẩu…….
Ninh vương phủ.
Trên xe ngựa hồi phủ, bầu không khí ngưng trọng, hai người không ai mở miệng nói chuyện, không gian trầm mặc cùng yên tĩnh.
Sau khi hồi phủ, Vệ Lăng Phong nhốt mình trong phòng.
Hắn khoanh tay mà đứng, gió khẽ thổi, đôi mắt khẽ khép lại, hướng ra bóng đêm bên ngoài cửa sổ, mạch suy nghĩ lay động trong không trung, xuyên qua thời gian bay đến một tiểu cô nương mười lăm tuổi trước kia.
Không biết tiểu Phong Hoa của hắn có hóa thân thành ngôi sao đẹp nhất trên bầu trời hay không, nàng thông minh nhu thuận như vậy, ánh mắt của nàng sáng như sao, sáng đến rực rỡ, lúc cười rộ lên khóe mắt cong cong như trăng lưỡi liềm.
Muội vẫn luôn thích nhìn ca ca múa kiếm, ca ca hiện đã trở nên cường đại rồi, múa kiếm đẹp mắt hơn trước rất nhiều, muội có tin không?
Vệ Lăng Phong ngửa đầu, nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, rồi ném cái chén lưu ly ra phía sau.
Rút nhuyễn kiếm bên hông, linh hoạt như rắn, lặng yên nhảy ra ngoài cửa sổ.
Cẩm bào nguyệt sắc, múa kiếm dưới tàng cây ngô đồng. Lúc này là thời điểm giao mùa giữa hạ và thu, những bông hoa nở rộ trong phủ, theo từng đường kiếm, cánh hoa bay bay, tạo thành một cơn mưa hoa bao quanh thân hắn.
Nhuyễn kiếm trong tay Vệ Lăng Phong càng múa càng nhanh, mái tóc đen dài bay trong gió, trong đôi mắt âm trầm tràn đầy sự cô độc tàn nhẫn, băng lãnh vô tình, lạnh lẽo không chút cảm xúc, kiếm khí sắc bén, khí thế kinh thiên động địa, trong bóng đêm vẽ ra vạn trượng hào quang rực rỡ, khí phách thô bạo, gặp người giết người, gặp thần giết thần.
Vết thương lần trước của Vệ Lăng Phong còn chưa lành, liều mạng vận hết toàn bộ linh lực, khí huyết hắn cuồn cuộn dâng lên, trên mặt đầy sắc máu, không kiếm chế được mà đem một ngụm máu nôn ra.
Không biết từ đâu vang đến tiếng đàn.
Tiếng đàn chậm rãi, róc rách như nước chảy, trong sáng như ánh trăng, mang đến sự bình an, khiến người ta say lòng…..
Giai điệu như tinh linh nhảy trên dây đàn, như có thể nhìn thấy núi cao sừng sững, nước chảy ầm ầm, thiên nhiên hùng vĩ, gột rửa tâm linh của con người, khiến lòng người thanh sạch.
Tay phải siết chặt nhuyễn kiếm, mạnh mẽ truyền chân khí, đốt ngón tay trở nên trắng bệch, gân xanh nổi lên, hàn khí trong mắt bức người, theo giai điệu của đàn cổ, theo sự yêu tà tàn bạo của thanh long, rồi lại trở về với sự hung hiểm thô lỗ của đại bàng.
Những đóa hoa ngũ sắc rực rỡ tung bay, nhè nhẹ rơi xuống, thân ảnh nguyệt sắc linh động phiêu dật như thanh long, dưới ánh trắng sáng dịu dàng, đỏ rực đến lóa mắt, rực rỡ như hồng hà, đẹp đến kinh tâm động phách.
Tiếng đàn dần dần lắng xuống…..
Kết thúc một bài.
Vệ Lăng Phong thu kiếm, mở mắt nhìn về phía phát ra tiếng đàn, cắn chặt môi dưới, yết hầu khẽ động, uống cạn hũ rượu. Hắn lúc này, đáy mắt vẫn âm lãnh như trước, nhưng đã bớt đi một chút hung tàn khát máu.
Xoay người quay về, đóng chặt cửa phòng.
Một khúc «Thanh tâm chú» mặc dù khiến tâm linh hắn trở lại, nhưng vẫn khó có thể an ủi vết thương trong lòng hắn.
Tô Tất chậm rãi thở dài.
Đêm khuya sương dày, đèn trong thư phòng vẫn sáng như cũ, nhưng Vệ Lăng Phong vẫn không ra ngoài.
Từ lúc chiều trở về đến giờ, hắn trừ uống rượu ra thì không ăn bất cứ cái gì khác, dạ dày làm sao chịu nổi?
Nhớ đến tiểu Phong Hoa đã tan thành khói bụi, Tô Tất khẽ thở dài.
Đêm dài như thế, phòng bếp rất yên tĩnh, chỉ có Trần tẩu gác đêm ngồi ngủ gật. Nhìn thấy Tô Tất, Trần tẩu bối rối đứng lên, vẻ mặt thấp thỏm.
Tô Tất khoát tay, ý bảo nàng không cần để ý, ở đây có nàng là đủ rồi. Trần tẩu vẫn còn chút lo lắng, ân cần chạy tới giúp một tay.
Thật ra tay nghề của Tô Tất thật sự không tồi, chẳng qua là nàng lười xuống bếp, thỉnh thoảng tự khao chính mình mới đích thân động thủ.
Tô Tất chọn một con cá vền vừa phải, để Trần tẩu giúp cạo vảy cá và làm sạch khoang bụng, thuần thục cắt hai bên sườn cá, như vậy sẽ khiến cá được đậm mùi hơn.
Sau đó, nàng rắc một chút muối lên hai bên sườn, thậm chí cả trong bụng cũng không bỏ qua, tiếp đó đặt cá lên khay, điểm thêm chút gừng, đập nát tỏi, thêm ớt khô và một chút hành tây.
Trần tẩu đứng bên cạnh vốn tưởng rằng vương phi chỉ nói suông mà thôi, cuối cùng vẫn phải nhờ nàng giúp, nhưng khi nàng nhìn thấy kỹ thuật nấu ăn thuần thục của Tô Tất, thì không khỏi giật mình, quay đầu sang đăm chiêu nhìn vương phi.
Tô Tất không có thời gian để ý tới sự kinh ngạc của Trần tầu, nàng thuần thục đổ một muỗng dầu ăn vào nồi, chờ đến khi dầu nóng bốc khói lên rồi bỏ các nguyên liệu tăng vị thức ăn vào.
«Ô, cá mà còn có thể tăng vị ư? Không bị tanh mùi cá sao?» Trần tẩu không khỏi tò mò.
«Nếu làm tốt sẽ không có mùi.» Tô Tất quay sang Trần tẩu nở nụ cười. Nàng biết, người ở thời đại này không biết làm thế nào để thưởng thức cá, vấn đề không phải ở con cá, mà suy cho cùng chỉ tại các nàng không biết cách chuẩn bị, chỉ biết hấp, khiến mùi cá rất nồng, rất khó nuốt.
Sau khi xào các nguyên liệu trong nồi xong, Tô Tất vớt toàn bộ ra,