Nhìn thấy đám sát thủ đang lao xuống như mưa, phản ứng đầu tiên của Tô Tất là kinh ngạc, sau đó vứt lá sen xuống đất, bằng tốc độ nhanh nhất chạy đến bên người Vệ Lăng Phong. Không ngờ tốc độ của bọn chúng đã nhanh như vậy, mới đó mà đã tìm được đến đây, có lẽ bọn chúng đã sớm nghĩ đến khả năng họ sẽ rơi xuống vách núi, nên mới men theo mà xuống. Nhìn thấy đám sát thủ đang bao vây lấy bọn họ, Tô Tất thiếu chút nữa hộc máu mà chết. Đúng là hổ lạc Bình Dương bị chó bắt nạt, nếu là trước đây, hai mươi tên sát thủ bát cấp làm sao mà lọt được vào mắt bọn họ? Nhưng hiện giờ hai người thì không cử động được, một người thì tay trái bị gãy xương….. «Lên!» Thủ lĩnh đám sát thủ bịt mặt ra lệnh một tiếng, sát khí lập tức bao trùm bốn phía, ẩn ẩn âm hàn lạnh thấu xương. Không nói đến việc để bảo toàn tính mạng, ba người chỉ có thể cầm cự, nhưng có dù có như vậy cũng không chống đỡ được bao lâu. Đám sát thủ bịt mặt thật sự muốn giết bọn họ, giờ mới chỉ hai mươi người, nhưng một lúc sau sẽ lên đến ba mươi người, bốn mươi người không biết chừng….. Trong lúc bọn họ đang nghiến răng nghênh diện, thì Tô Tất đột nhiên cảm nhận được một cảm giác quen thuộc khiến cho nàng an tâm, nâng mắt nhìn về hướng đó, liền thấy một điểm trắng đang bay từ trên núi xuống! Không, chính xác là đang lao xuống – Gần hơn một chút, Tô Tất nhìn kỹ hơn, thì phát hiện chấm trắng đó chính là tiểu bạch mã! Càng khiến nàng dở khóc dở cười chính là, tiểu tuyết hồ đang đứng trên cổ tiểu bạch mã, móng vuốt như có như không kéo tai của tiểu bạch, lúc tiểu bạch từ trên cao bay vọt xuống, tiểu tuyết hồ cũng không ngã bị thương, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng trọng lãnh liệt, đằng đằng sát khí. Tiểu bạch bổ nhào về phía Tô Tất, kéo theo một cơn gió lạnh, nàng thuận tay bắt lấy một tên sát thủ vứt về phía nó. Tiểu bạch thông minh tột đỉnh, nhanh chóng hiểu ý của Tô Tất, nó dùng vó sắt đá bay tên sát thủ áo đen, luôn tiện mượn lực bay về phía Tô Tất, khiến cát bụi trên đất bay mù mịt khắp nơi. Có tiểu bạch và tiểu tuyết hồ ở đây, lòng của Tô Tất cũng lập tức bình tĩnh lại, nàng biết, tình thế đã nghịch chuyển, đám sát thủ vốn chắc thắng bất bại giờ đây lại đang đứng vào thế bị động. Tô Tất và Vệ Lăng Phong liếc nhìn nhau, đáy mắt hiện lên ánh sáng chỉ có đối phương mới thấy được. Bọn họ đều biết, ngay cả Mộ Dung Vô Cực đã tiến vào cảnh giới tiên thiên mà cũng không đánh lại được tiểu tuyết hồ, hiện giờ còn có thêm tiểu bạch, địch nào có thể thắng đây? Quả nhiên, không đợi đám cát bụi kịp rơi xuống, tiểu bạch và tiểu tuyết hồ đã rất ăn ý mà một trái một phải ngăn chặn đám sát thủ. Tiểu bạch mã cậy sức mạnh không thể địch nổi của mình, mà tiểu tuyết hồ lại lợi dụng thân mình linh hoạt của nó, người ngã xuống như nấm, trong thời điểm mấu chốt, tiểu tuyết hồ cũng chẳng thèm để ý đến gì nữa. Từng tiếng thét chói tai vang lên «A ——- A ——–», một đám sát thủ yết ớt ngã trên nền cát, yên giấc ngàn thu, cuối cùng cũng không thể nhìn thấy ánh sáng ngày mai nữa. Tô Tất và Vệ Lăng Phong đã sớm biết năng lực của tiếu tuyết hồ, cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm, nhưng Nhiếp Thanh Nhiên, ánh mắt của hắn sâu như lam hải, gắt gao nhìn chằm chằm tiểu tuyết hồ, cuối cùng phát ra một tiếng thở dài. Trận này đánh chưa đến một nén nhang đã kết thúc. Xung quanh loang lổ vết máu, nhưng tiểu tuyết hồ và tiểu bạch mã vẫn sạch sẽ như trước, đến một giọt máu cũng không vấy bẩn được bọn chúng. Tiểu tuyết hồ hướng về phía tiểu bạch mã hừ một tiếng, quay người vọt vào trong ngực Tô Tất cọ tới cọ lui, nhất định là lại muốn giành công. Tiểu bạch mã không chấp nó, lặng lẽ đứng bên người Tô Tất, dùng lưỡi dịu dàng liếm vết máu trên tay nàng, Tô Tất trở tay lại vuốt đầu nó. Tiểu tuyết hồ sau khi thấy Tô Tất và tiểu bạch mã như vậy, dường như nổi máu ghen, nó vươn luỡi bôi nước miếng lên cổ Tô Tất, khiến cho Tô Tất nhất thời dở khóc dở cười. Có hai hộ vệ như thế này, bao nhiêu sát thủ áo đen cũng không sợ, nghĩ tới đây, Tô Tất nhất thời cảm thấy vô cùng yên tâm. Đột nhiên, tiểu tuyết hồ giống như nhớ ra việc gì, chỉ vào vách núi đen kêu ngao ngao với Tô Tất. «Ngươi bảo ta đi lên đó sao?» Tô Tất nhìn vách núi dựng đứng, lại nhìn hai người đang suy yếu dựa vào tảng đá ở phía sau. Bởi vì thể chất biến thái của nàng, trừ việc tay trái không thể cử động ra, vết thương trên người đã sớm liền hẳn rồi, nhưng nếu muốn hai vị kia leo lên, thì đúng là không dễ dàng gì. Tiểu tuyết hồ không bỏ qua mà vẫn liên tục kêu lên, thúc giục Tô Tất, nàng không còn cách nào khác buộc phải bàn bạc với Ninh vương. Ninh vương cười nói: «Nàng cứ đi lên đi, tạm thời đám sát thủ áo đen hẳn sẽ không đến nữa, về phần an toàn thì nàng cứ yên tâm, nhưng ngược lại là nàng, ngàn vạn lần phải cẩn thận một chút.» Nhiếp Thanh Nhiên cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, đồng thời giục nàng mau đi đi. Vách núi vẫn còn dây thừng do đám sát thủ lưu lại, nên Tô Tất liền nhanh chóng trèo lên. Gió núi thổi khiến tà áo nàng bay phấp phới. Tiểu tuyết hồ dẫn đường phía trước, không biết đi qua bao nhiêu khúc quanh, Tô Tất theo nó tiến về phía một hang động. «Ngao ngao ——» Tiểu tuyết hồ vươn chân chỉ vào cửa động, ra hiệu cho Tô Tất đi vào. Có thể bởi vì trời đã nhá nhem tối, nên hang động đặc biệt lạnh lẽo, Tô Tất vừa bước vào đã liên tục hắt xì ba cái. «Ngươi chắc chắn muốn vào sao?» Tô Tất bất đắc dĩ, hỏi lại tiểu tuyết hồ một lần nữa. Trong động tối om, chỉ để lộ bầu không khí âm u khủng