«Buông bàn tay bẩn thỉu của các ngươi ra, ta tự đi được.» Tô Tất thờ ơ cười, không nhanh không chậm bước ra khỏi cửa lao. Nếu không phải nhìn thấy vẻ mặt điên cuồng của Tiết Tuyền Y, ai cũng sẽ không đoán được Tô Tất lúc này đang đi đến hình phòng.
Không ai để ý tới, ở trong một góc không ngươi đột nhiên xuất hiện một cục bông màu trắng, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện ra tiểu tuyết hồ đang nằm úp sấp dùng hai chân che mặt.
Tiết Tuyền Y có thái hậu chống lưng, đại biểu cho thái hậu, cho dù là Hình bộ thượng thư cũng phải cúi đầu khom lưng với nàng, những tên tiểu cai ngục này đương nhiên cũng không dám làm trái. Cho nên lúc Tiết Tuyền Y bảo mang Tô Tất đến hình phòng, cũng không có lấy một người do dự, lúc Tiết Tuyền Y bảo trói Tô Tất vào cột sắt, cũng không có ai ngăn cản.
«Các ngươi lui xuống hết đi.» Tiết Tuyền Y lạnh lùng phân phó.
«Vâng.» Đám cai ngục vốn muốn ở lại xem kịch hay đều phải cúi đầu lần lượt mà đi ra ngoài, lẳng lặng canh giữ ở cửa.
Bên trong hình phòng có đủ các loại dụng cụ tra tấn, có rất nhiều thứ trước đây chưa nhìn thấy, hình thù kỳ quái, khiến người ta phải lạnh sống lưng.
Người bị trói trên cột sắt, Tô Tất đứng như tư thế bị trói của Chúa Jesus, hai tay hai chân đều bị xích sẳt dùng băng sắt ngàn năm đúc thành trói chặt, không thể động đậy, nàng nghiêng mặt, tựa tiếu phi tiếu nhìn Tiết Tuyền Y.
Cho đến lúc này vẻ mặt của Tô Tất vẫn không có chút sợ hãi, trong lòng Tiết Tuyền Y đã sớm nổi giận, thế nhưng khóe miệng của nàng lại chậm rãi nhếch lên, cười đến âm ngoan mà chế giễu, nàng nói: «Tô Tất, ngươi cho rằng ta chỉ đang làm bộ thôi sao? Ngươi cảm thấy, ta không dám xuống tay với ngươi sao?»
Tô Tất mỉa mai liếc nàng một cái, thờ ơ nói, «Tiết Tuyền Y, đừng làm việc khiến ngươi phải hối hận.»
Thật ra Tô Tất là nghĩ cho nàng ta, nàng thật sự có lòng tốt nhắc nhở Tiết Tuyền Y, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Tiết Tuyền Y, nàng ta hình như không tin Tô Tất lại có lòng tốt như vậy.
Như nghe thấy chuyện buồn cười nhất trên đời, Tiết Tuyền Y ôm lấy vết thương trên ngực, cười đến run cả người, vất vả lắm mới cười xong, nàng giơ ngón tay thon dài chỉ về phía Tô Tất: «Chết đến nơi còn bày ra vẻ mặt tự cho là đúng đó, ngươi không phải đang tự tìm chết sao? Ngươi cho rằng, bây giờ còn có người tới cứu ngươi sao?»
Ninh vương đã rời đi, ngay cả lục hoàng tử cũng bị đuổi đi mất, Tô Tất ngu ngốc lại cắt đứt liên lạc với Tô phủ, thái hậu, hoàng hậu, cung phi, thậm chí cả bệ hạ, không ai không muốn Tô Tất chết. Lúc này đây, nàng cho dù không muốn chết cũng phải chết!
Tiết Tuyền Y siết chặt nắm tay, dùng ánh mắt nhìn người chết mà nhìn Tô Tất, khóe miệng cong lên nụ cười thắng lợi. Đúng vậy, nàng đã nói rằng nàng sẽ thắng, nàng mới là người chiến thắng cuối cùng.
«Việc Vệ Lăng Phong rời đi, là ngươi âm thầm giở thủ đoạn?» Tô tất nhẹ nhàng ngẩng đầu, thản nhiên liếc Tiếc Tuyền Y.
Tính toán trong lòng Tô Tất, Tiết Tuyền Y một chút cũng không phát hiện ra, vì thế, nàng lại một lần nữa rơi vào bẫy của Tô Tất.
Đáy mắt Tiết Tuyền Y điên cuồng thị huyết, nàng cười ha hả: «Ta không có bản lĩnh lớn đến mức có thể tính kế với Ninh vương, về phần người đứng sau là ai, ngươi vĩnh viễn cũng không đoán được, vĩnh viễn không!»
Chỉ một câu này, là đủ rồi. Tô Tất không hề để ý đến nàng, chuẩn bị nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thái độ không chút để ý của Tô Tất hoàn toàn chọc giận Tiết Tuyền Y, trong tay nàng xuất hiện một thanh chủy thủ, chậm rãi đến trước mặt Tô Tất, hàn khí của chủy thủ vô cùng lạnh lẽo, mà nàng cầm chủy thủ, bắt đầu khoa tay múa chân trên dung nhan của Tô Tất.
Nụ cười của nàng lạnh lẽo mà tàn khốc, nàng hy vọng có thể từ đáy mắt của Tô Tất mà tìm dược một tia hoảng sợ, thế nhưng vẫn tiếp tục thất bại, bởi vì Tô Tất vẫn thong dong bình tĩnh mà cười như trước.
«Tô Tất, ngươi nói, Ninh vương hắn là thích cái gì của ngươi?» Giọng nói của Tiết Tuyền Y nhẹ nhàng mị hoặc, tựa như đang lừa một đứa trẻ không nghe lời, thế nhưng nghe xong, lại khiến cho người ta sởn gai ốc.
«Hắn thích cái gì của ta thì ngươi hủy cái đó?» Tô Tất nở nụ cười trào phúng, đôi mắt sáng lấp lánh đối diện với ánh mắt điên cuồng của Tiết Tuyền Y.
Đáy mắt Tiết Tuyền Y hiện lên ý cười kiêu ngạo, «Trước kia không phát hiện ra, hóa ra ngươi lại thông minh như vậy, thế nhưng sau này ngươi không còn cơ hội mà thông minh nữa rồi, bởi vì chờ đến khi ngươi bước ra khỏi hình phòng này, ngươi sẽ được người ta khiêng đi, hơn nữa còn vĩnh viễn không đứng dậy nổi.»
Tô Tất mở miệng thờ ơ nói: «Nghe hình như rất dã man đáng sợ.»
Thanh âm của Tiết Tuyền Y nhẹ nhàng mà khủng bố: «Nhưng vẻ mặt của ngươi hình như không cho là vậy.»
Tô Tất như suy tư mà nói: «Quả thật là thế, vậy phải làm sao bây giờ?»
«Không khó, chờ ta hủy đi khuôn mặt này của ngươi, xem ngươi còn có thể cười được nữa không, đến lúc đó xem ngươi còn lấy cái gì để đi mê hoặc Ninh vương điện hạ.» Thanh âm mềm mại của Tiết Tuyền Y đột nhiên trở nên sắc bén, trong mắt nàng lóe lên hàn quang, khóe miệng nhếch lên, nở nụ cười âm ngoan độc lạt, chủy thủ lạnh lẽo vung mạnh chém theo hướng từ mắt trái đến môi Tô Tất!
Một đao này, nàng dùng toàn lực!
Máu từ vết thương từ mắt trái đến môi trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Tất tuôn ra như suối, da thịt bị xé rách, thấy rõ cả xương trắng lạnh lẽo bên trong, nàng đã bị hủy dung, không bao giờ có thể khôi phục lại dung nhan tuyệt mỹ nữa!
Đương nhiên, toàn bộ đều là Tiết Tuyền Y tự tưởng tượng ra, đều chỉ là ý nghĩ ngoan độc của nàng. Mà thực tế, lúc chủy thủ chuẩn bị xẹt qua, một bóng trắng đột nhiên bay đến, chủy thủ trong tay Tiết Tuyền Y bỗng nhiên biến mất, đợi đến khi nàng đi tìm chủy thủ, lại tìm như thế nào cũng không thấy.
Không thấy? Sao lại có thể không thấy chứ? Tiết Tuyền Y hoảng sợ nhìn bốn phía, nhưng xung quanh lại không có lấy một bóng người.
Trong không khí yên tĩnh, chỉ có tiếng tim đập thình thịch của Tiết Tuyền Y, nàng không tự chủ mà lui ra phía sau vài bước.
Chủy thủ nàng đương nhiên không thể tìm thấy, bởi vì ngay cả cái cán bằng sắt cũng bị tiểu tuyết hồ nuốt vào bụng, hơn nữa nó còn giả thần giả quỷ trêu chọc Tiết Tuyền Y, muốn nàng bị dọa đến chạy trối chết như Mộ Dung Hinh lúc trước. Thế nhưng lần này tiểu tuyết hồ phải thất vọng rồi, bởi vì trong lòng Tiết Tuyền Y đã sớm bị thù hận che lấp, cho dù là sợ hãi cũng không thể dọa được nàng.
Tiết Tuyền Y khẽ cắn môi, thuận tay rút một cây roi dài trên vách tường.
Nàng quay sang không khí giọng căm hận nói: «Ta không tin! Roi da lớn như vậy còn có biến mất không tung tích!»
Thật ra trong lòng nàng có chút khiếp đảm, bởi vì lần trước cũng như vậy, một bóng trắng hiện lên, xé rách áo nàng, khiến Tô Tất nhìn ra manh mối, sau đó còn bị Lão phật gia trách mắng một trận. Thế nhưng, hao tâm tổn trí tính kế Tô Tất, cuối cùng cũng bắt được con mồi vào trong tay, nàng sao có thể vì một cái bóng trắng mà sợ hãi?
Khóe miệng Tô Tất chậm rãi nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt của nàng nhìn lên bên phải, ở đó có một cây búa lớn lóe lên hàn quang bén ngót. Mặc dù không thấy mặt của tiểu tuyết hồ, nhưng ở phía sau búa lớn có một cái đuôi vì đắc ý mà vểnh lên, liếc mắt một cái là có thể nhận ra.
Tiểu tuyết hồ này, sống được mấy trăm ngàn năm, thậm chí mấy vạn năm rồi, vậy mà còn ham chơi giống con nít như vậy.
Tô Tất nhếch môi nhìn Tiết Tuyền Y, lại càng khiến cho Tiết Tuyền Y phẫn nộ. Nàng cho rằng Tô Tất đang khiêu khích nàng! Khiêu khích một cách trắng trợn!
Vẻ mặt Tiết Tuyền Y vô cùng giận dữ, giơ roi da quất về phía Tô Tất!
Nàng muốn toàn thân Tô Tất phủ kín vết thương, nàng muốn phá hủy làn da đẹp đẽ của Tô Tất, nàng muốn Ninh vương vừa nhìn thấy thân thể Tô Tất liền cảm thấy chán ghét!
Thế nhưng, Tiết Tuyền Y vừa muốn quất roi da, lại phát hiện roi giống như bị người ta kẹp chặt, nàng vận linh lực, dùng toàn sức nhưng vẫn không thể kéo được.
Tiết Tuyền Y thở phì phì nâng mắt nhìn, lại không biết từ khi nào trên vai Tô Tất lại xuất hiện một tiểu tuyết hồ trắng muốt, thân mình tròn vo, khuôn mặt tà tà, mắt đảo tròn, trong lúc nhất thời lại cảm thấy đáng yêu đến không nói nên lời.
Đây không phải là hình phòng sao? Từ lúc nào lại xuất hiện một tiểu hồ ly đáng yêu như vậy?
Tiết Tuyền Y đang muốn đem tiểu tuyết hồ đáng yêu làm của riêng, một phút lơ đãng đó lại để vuột roi da vào tay tiểu tuyết hồ.
Tiết Tuyền Y kinh ngạc, dùng sức rút lại roi da, lại thấy chiếc roi ở trong tay tiểu tuyền hồ, giống như cây mía, bị nó gặm rồi lại gặm, cho đến khi đáy lòng Tiết Tuyền Y phát run, hai chân nhũn ra mới thôi.
Tiết Tuyền Y đến lúc này mới hiểu ra chủy thủ của mình vì sao lại biến mất, hóa ra là bị tiểu hồ ly này xem như đồ ăn vặt. Nàng thật sự nghĩ không ra, đến tột cùng nó là loại hồ ly biến dị nào, mà lại có được hàm răng sắc bén như vậy? Trong lòng nàng càng thêm ham muốn được sở hữu tiểu tuyết hồ.
Trên mặt Tiết Tuyền Y lộ vẻ giận dữ: «Được lắm Tô Tất, chẳng trách ngươi không hề sợ hãi, hóa ra nuôi dưỡng được một bảo bối như thế này. Nhưng không sao, chờ sau khi ngươi chết đi, ta sẽ thay ngươi chăm sóc nó thật tốt.»
Chủy thủ và roi da đều biến mất, nhưng mối hận trong lòng Tiết Tuyền Y cũng không vì vậy mà biến mất theo, ngược lại càng thêm mãnh liệt. Nàng nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một chỗ, đáy mắt hiện lên sự điên cuồng.
Nàng lấy ba thanh sắt cực nóng trong lò lửa ra.
Thanh thứ nhất là tra tấn loại nhẹ. Là thanh sắt loại nhỏ, được nung nóng, nhưng không nung đỏ, nên người chịu hình có cảm giác ‘bỏng’, ‘bỏng’ thiên về hướng ‘đau nhức’, không lưu lại dấu vết, đau đớn ở mức độ nhẹ.
Thanh thứ