Thấy hai vị khách quan còn chưa ngồi ấm ghế đã bỏ chạy, tiểu nhị ca vẻ mặt ngạc nhiên nhìn theo.
«Này này, khách quan, đồ ăn của các vị –»
Vệ Lăng Phong đầu cũng không thèm quay lại, thuận tay ném ra sau một thỏi bạc, vững vàng rơi trên khay của tiểu nhị, hắn thiếu chút nữa không đỡ nổi, run rẩy một lúc mới đứng vững.
Chờ Tô Tất đuổi theo, trên đường ồn ào náo nhiệt, người đến người đi, đâu còn bóng dáng của tiểu cô nương nữa. Ngay cả một chút tăm hơi cũng không tìm thấy.
Nếu là thứ khác, Tô Tất cũng sẽ không cố chấp như vậy, nhưng việc này lại liên quan đến Thất Sắc Hoa, liên quan đến Thanh Tỉnh dược tề, lại càng liên quan đến việc thăng lên tiên thiên, tuyệt đối không cho phép xảy ra một chút sơ suất.
Thấy Tô Tất lộ vẻ sốt ruột, Vệ Lăng Phong nâng tay vẫy tiểu nhị ca đang đứng ngây ngốc lại.
Giọng nói của Vệ Lăng Phong lãnh liệt bức người: «Chỗ ở của tiểu cô nương bán hoa vừa rồi, ngươi có biết không?»
Dưới sự áp bức mạnh mẽ như vậy, tiểu nhị ca không kiềm chế được mà rùng mình một cái, đối diện với ánh mắt như hàn băng của Vệ Lăng Phong, sống lưng hắn nhất thời lạnh toát.
«Còn không mau nói?» Trên người Vệ Lăng Phong ẩn chứa một thế lực bức người.
Tiểu nhị ca nuốt nuốt nước miếng: «Ta, ta nói, ta nói, nhà của tiểu cô nương vừa rồi ở số hai mươi ba phố Thạch Lưu, theo khu phố này đi về phía đông, sẽ đến khu dân cư nghèo trong thành, phố Thạch Lưu ở ngay đó, tìm một lúc là thấy thôi….»
Lời còn chưa dứt, hai người trước mặt đã bay lên ngựa trắng phóng đi, phi ngựa vung roi, tiêu sái rời đi.
Ôi mẹ ơi. Tiểu nhị ca ôm gáy, đằng sau toàn là mồ hôi lạnh. Hắn âm thầm nghĩ, thiếu niên này đến tột cùng là có lai lịch như thế nào vậy? So với đương kim hoàng đế còn khiến người ta phải kính sợ hơn, dọa cho hắn hai chân mềm nhũn.
Khu dân cư nghèo ở phía đông, từ đó đến nam khu phồn hoa này chỉ mất thời gian một nén nhang phi ngựa, thế nhưng cảnh tượng ở hai khu hoàn toàn bất đồng.
Nhà cửa ở đây thấp bé xập xệ, cửa sổ cũ nát, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua thì sẽ lập tức sụp xuống vậy, quần áo trên người dân chúng ở đây đều vá chằng vá đụp, trẻ con bò trên đất nghịch bùn, cuộc sống sinh hoạt ở đây còn sa sút hơn cả nông dân ngoại thành.
Vệ Lăng Phong giảm tốc độ, tìm theo số được đánh trên cửa, nhanh chóng nhìn thấy số hai mươi ba trên một ngôi nhà gỗ nhỏ cũ nát.
Hai người xuống ngựa, đang định gõ cửa, lại nghe thấy bên trong truyền đến tiếng trách mắng, còn có tiếng khóc của tiểu cô nương. Vừa nghe được tiếng khóc kia, Tô Tất liền biết mình không tìm nhầm chỗ.
Chỉ thấy bên trong truyền ra một giọng nói suy yếu.
«Còn không mau đem ngân phiếu đi trả lại cho người ta? Cho dù là nhặt được, cũng nhất định phải trả về…..Khụ khụ….»
«Mẫu thân…..Thật sự không phải do con ăn trộm, cũng không phải nhặt được, mà là có một vị đại ca ca hảo tâm tặng cho con.» Tiếng khóc của tiểu cô nương vô cùng oan ức.
«Vô duyên vô cớ sao có thể cho con nhiều bạc như vậy…..Khụ khụ……Con đừng lừa mẫu thân, ngân phiếu này chúng ta không nhận nổi…..Khụ khụ…..»
«Bởi vì Huyền Nhi nói lời hay, vị đại ca ca kia nghe xong vô cùng cao hứng, cho nên thưởng cho Huyền Nhi, Huyền Nhi thật sự không lừa mẫu thân. Mẫu thân…..có ngân phiếu này, chúng ta có thể chữa bệnh, mẫu thân đừng bỏ rơi Huyền Nhi……Huyền Nhi không muốn trở thành trẻ mồ côi đâu…..» Tiếng khóc của tiểu cô nương cực kỳ thê thảm.
«Mẫu thân không thể vì bản thân mình, mà để con phải mất đi tự do được……Khụ khụ……Con, con mau đem ngân phiếu trả lại đi…..Mau lên!» Một câu cuối cùng, giọng nói nàng vô cùng nghiêm khắc.
Hóa ra nàng tưởng rằng một ngàn lượng đó là tiền bán thân…..Tô Tất và Vệ Lăng Phong nhìn nhau cười khổ, nàng nâng tay lên gõ cửa.
Rất nhanh, tiểu cô nương Huyền Nhi mắt còn ngấn nước chạy ra mở cửa.
Sau khi nhìn thấy Vệ Lăng Phong, hai mắt nó nhất thời sáng lên, như người chết đuối vớ được cọng rơm, nắm chặt tay áo hắn chạy vào bên trong, vừa chạy vừa hưng phấn hét lên: «Mẫu thân mẫu thân, người xem, chính vị đại ca ca này đã cho con nhiều bạc như vậy, chính là huynh ấy!»
Nàng thật sự không trộm cũng không cướp, đại ca ca tới thật đúng lúc. Thế nhưng nàng khó hiểu nghĩ, đại ca ca sao lại biết nàng bị mẫu thân mắng oan mà tới chứ? Mặc kệ đi, có thể đòi là sự trong sạch của mình là tốt rồi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Nhi vì cười mà lộ ra hai lúm đồng tiền, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu.
Tô Tất liếc mắt nhìn bốn phía, phát hiện thấy bên trong quả nhiên là cũ nát như bên ngoài, chỉ có một cái bàn cùng một cái giường, chăn bông trên giường cũng rách nát, thế nhưng lại rất sạch sẽ.
Một vị đại thẩm đang nằm nghiêng trên giường, sắc mặt vàng vọt, ẩn chứa hắc khí, thần sắc ốm yếu, nàng che miệng không ngừng ho khan, tựa như muốn ho ra cả phổi.
Trong phòng chỉ có vị đại thẩm này cùng Huyền Nhi, vậy người vừa rồi khiển trách Huyền Nhi hẳn là nàng. Tô Tất nhớ rõ, Huyền Nhi gọi nàng là mẫu thân.
Tô Tất chờ nàng ho xong mới nói, «Phải xưng hô với người sao đây ạ?»
Lưu thẩm nâng mắt nhìn lên, Tô Tất lạnh nhạt đứng yên, trong mắt lóe lên sự cơ trí, trên mặt mang theo nụ cười vô tư, cử chỉ phiêu dật xuất trần.
Lưu thẩm khẽ giật mình, vội vàng chống lên mép giường ngồi dậy, «Cô nương gọi là ta Lưu thẩm là được rồi, ngàn vạn lần đừng xưng ‘người’, tiểu phụ nhân không nhận nổi.»
Tô Tất ảm đạm cười, «Vậy ta sẽ trực tiếp gọi thẩm là Lưu thẩm nhé, thẩm đừng trách Huyền Nhi, bạc kia quả thực là được thưởng, chứ không phải tiền bán thân gì đó, hai người cứ yên tâm mà nhận lấy đi.»
Một ngàn lượng mà có thể mua được Thất Sắc Hoa là đã vô cùng lời rồi. Phải biết rằng dược liệu chính của Thanh Tỉnh dược tề là Đoạn Hồn Thảo, có giá những một ngàn vạn lượng.
«Sao có thể…..Khụ khụ.» Lưu thẩm yếu ớt đem ngân phiếu trả lại, «Chúng ta vô duyên vô cớ nhận lấy, thật sự là không thể dược.»
Tô Tất cười, «Thẩm cứ yên tâm mà nhận lấy đi, ta còn có việc phải làm phiền thẩm đây.»
«Không biết cô nương có gì dặn dò, với thân thể bệnh tật này của ta, chỉ sợ không đủ sức để giúp.» Lưu thẩm thấp thỏm nói.
Tô Tất cười cười, không trả lời, ngược lại nhìn Lưu thẩm nói, «Sắc mặt của người hình như có chút không tốt, liên tục ho khan, thẩm bệnh sao?»
Huyền Nhi nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đáng thương nói: «Mẫu thân từ rạng sáng hôm qua sau khi hái hoa trở về vẫn luôn khó chịu như vậy, nên hai ngày này mới do muội đi bán hoa. Đã mời thầy lang đến