Đột nhiên, Phong Hận Thiên thu hồi linh lực, đứng thẳng người lên, nói với Phong Cẩn: «Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa nhất định phải hái. Dưới đó cũng không phải vực thẳm, đi thôi.» Vừa dứt lời, Phong Hận Thiên nắm lấy Phong Cẩn, như đại bàng giương cánh, nhảy vào màn sương mờ mịt. Hôm nay bọn họ lên núi là để hái Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa, trên đường chợt gặp Bạch Thương Vân, gặp phải kẻ thù nên mới ra tay, trì hoãn thời gian. Lại nói đến Tô Tất và Vệ Lăng Phong ở dưới vách núi, hai người bọn họ sau khi nghe được đoạn đối thoại của Phong Hận Thiên và Phong Cẩn, mày liền nhíu lại, Tô Tất lại lôi huyền thiết chủy thủ ra, đem Thất Sắc Hoa và Hắc Trà Hoa vướng víu nhét vào trong ngoại bào. Ở phía dưới sương cũng tan đi không ít, lại không có chỗ nào có thể trốn, Tô Tất vốn muốn trốn sau vùng đất bằng, nhưng đã không kịp nữa rồi, nàng chợt thấy thân mình bị siết chặt, eo bị Vệ Lăng Phong ôm lấy, sau đó hai người song song nhảy vào suối nước nóng, yên lặng chìm xuống dưới, không nổi lên dù chỉ một chút bọt nước. Tiếng động lúc hai người chìm xuống nước rất nhỏ, lại có hơi nước bốc lên từ suối che lấp, nên lúc Phong Hận Thiên xuống dưới, không phát hiện ra một chút vết tích nào của bọn họ. Phong Hận Thiên mặc dù chưa tận mắt nhìn thấy Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa, thế nhưng trong tay hắn có bức tranh Phong Linh tự tay vẽ, hơn nữa chỉ cần tìm được một loại, là sẽ có thể tìm được loại kia, hắn thấy, đây cũng không phải là chuyện khó khăn lắm. Vì thế, Phong Hận Thiên và Phong Cẩn chia nhau ra tìm kiếm, một người tìm phía đông, một người tìm phía tây, hai hướng tìm kiếm đều gần với trung tâm. Tô Tất và Vệ Lăng Phong núp dưới suối, ngừng thở, lẳng lặng chờ Phong Hận Thiên rời đi, thế nhưng chờ mãi chờ mãi, bọn họ vẫn không có ý định rời đi. Hai người tìm từ hai bên rồi tiến dần vào trung tâm, cuối cùng cùng dừng lại trước một tảng đã lớn. Mà không may là, chỗ trốn của Vệ Lăng Phong và Tô Tất, lại ngay giữa trung tâm, sát cạnh tảng đá đó. «Sư phụ, ở đây không có thảo dược mà Linh nhi nói, khụ khụ, người cảm thấy, có thể là nàng nhớ nhầm hay không?» Phong Cẩn ôm bụng, vừa ho khan vừa nhíu mày nói. Vừa rồi bị nữ thần lực đó đánh đến nôn ra máu, thiếu chút nữa đã hư thoát*, may mà trước khi đến Đông Vân quốc, muội muội đã tặng hắn thần dược chữa thương, nên trong một thời gian ngắn mới khôi phục được phân nữa, nếu không hiện tại ngay cả đi cũng không đi được. (*) Hư thoát: Chảy quá nhiều máu dẫn đến hạ đường huyết. Nhớ lại nữ vương mạnh mẽ ấy, lại nghĩ đến Tô Tất! Phong Cẩn nghiến răng kẽo kẹt. Nếu không phải đúng thời khắc mấu chốt, Vệ Lăng Phong và Tô Tất nhảy ra, sư phụ đã có thể bức Bạch Thương Vân tự sát, bọn họ sao có thể thua như vậy, hắn sao có thể thê thảm như thế? Phong Cẩn oán hận siết chặt tay, lẩm bẩm: Vệ Lăng Phong, Tô Tất, các ngươi có bản lĩnh thì đừng trốn, nói cách khác….Có trốn cũng vô ích. Phong Cẩn đứng ngay cạnh con suối. Nếu hắn nhìn xuống, nước suối lại treo veo có thể nhìn thấy đáy, hắn hẳn sẽ phát hiện thân ảnh của Vệ Lăng Phong và Tô Tất, chỉ tiếc lần này ngay cả ông trời cũng không giúp hắn. Phong Hận Thiên nghe thấy tiếng mắng của Phong Cẩn, hừ lạnh nói, «Yên tâm đi, ngươi ngàn dặm truyền tin mời vi sư đến đây, vi sư sẽ thuận tay diệt Tô Tất kia giúp ngươi, thế nhưng việc quan trọng nhất vẫn là tìm Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa, mau tìm đi.» Thất Sắc Hoa là một trong những dược liệu chính của Thanh Tỉnh dược tề, mà Hắc Trà Hoa……là chất độc không thể thiếu trong việc luyện độc của hắn, hắn tin rằng, chỉ cần tìm được Hắc Trà Hoa, về sau độc hắn luyện ra sẽ không ai địch nổi. Chỉ tiếc hai bụi hoa kia đã sớm bị Tô Tất lấy đi, cho dù bọn họ có tìm đến tối, cùng không thể tìm được một cây. Thế nhưng, nhịn thở dưới nước lâu như vậy, Tô Tất đã sắp không kiên trì được nữa, sắc mặt nghẹn đến đỏ bừng. «Sao có thể như vậy! Linh nhi nói lúc trước nàng đã thấy qua, chính là mọc ở đây a!» Phong Hận Thiên cầm hòn đá trong tay hung hăn ném xuống suối. Hắn là tiên thiên cường giả, lại đang trong cơn phẫn nộ, nên bất tri bất giác mà tăng thêm lực đạo. Hòn đá sau khi ném vào trong suối, nhất thời khiến cho bọt nước văng tung tóe, sóng dâng lên đánh oạp vào bờ. Dưới suối không như trên bờ, nhiệt độ khá cao, hai người bọn họ vừa nhịn thở, lại vừa phải vận linh lực chống lại khí nóng, hòn đá vừa rơi xuống nước, nhất thời cảm thấy nước nóng từ bốn phương tám hướng đều xộc vào trong mũi. Phổi Tô Tất đã cạn sạch không khí, nhịn thở đã tới cực hạn, nàng cảm thấy phổi bị nén đến muốn nổ tung. Biết rõ bốn phía đều là nước, nhưng vẫn không tự chủ mà muốn há miệng ra hô hấp. Nhưng lúc này, một bóng đen đột nhiên kéo nàng vào lòng, tay giữ chặt lấy gáy nàng, môi nàng bị một đôi môi mềm mại che phủ, chiếc lưỡi linh hoạt tiến đến thăm dò, bá đạo tách răng nàng ra, một luồng khí nhanh chóng từ bên kia truyền đến. Dưới đáy nước hai người ngọt ngào dây dưa, truyền khí cho nhau, mà trên bờ, Phong Hận Thiên cùng Phong Cẩn sắc mặt lại tái mét, bọn họ tìm xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không tìm thấy Thất Sắc Hoa cùng Hắc Trà Hoa, cuối cùng, hai người đành phải ôm hận mà rời đi. Chờ đến lúc bọn họ đi xa rồi, Vệ Lăng Phong mới buông môi Tô Tất ra, ôm nàng chậm rãi bơi lên bờ. Hai người ghé vào bờ thở dốc, nghiêng người đối mặt với nhau, sau đó cùng mỉm cười. «Ta sẽ bảo vệ nàng.» Vệ Lăng Phong thu lại nụ cười, yên lặng nhìn Tô Tất, «Ta sẽ khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn, không ngừng trở nên mạnh mẽ, để Phong Hận Thiên phải phủ phục dưới chân ta, để nàng không cần phải trốn tránh như hiện tại nữa.» Tô Tất chậm rãi cười với hắn, «Ừ, ta tin chàng.» Nàng cũng muốn trở nên mạnh mẽ, đủ mạnh mẽ để bảo vệ những người nàng muốn bảo vệ. Trong lòng hai người thầm hạ quyết định. Sợ bọn họ quay lại, Tô Tất và Vệ Lăng Phong không ở lại lâu nữa, bọn họ cùng cưỡi một ngựa, nhanh chóng trở về Ninh vương phủ. Dọc đường, quần áo của bọn họ đã dùng linh lực hong khô, nhưng vẫn hơi nhăn nhúm, không chỉnh tề. Thế nên lúc bước vào Ninh vương phủ, bị An Á bắt gặp, hung hăng mà chế nhạo. «Các ngươi vừa đi đâu về vậy? Không phải là vừa rớt xuống sông đấy chứ?» Trên bộ quần áo màu trắng của Tô Tất vẫn còn dính chút bùn. Tô Tất thấy vẻ mặt An Á sau khi nhìn Vệ Lăng Phong, muốn nói lại thôi, liền biết nàng có chuyện muốn nói với mình, liền cười nhìn An Á, sau đó nói với Vệ Lăng Phong, «Ta đi tắm đã, chàng dùng bữa trước đi.» Vệ Lăng Phong nhẹ nhàng cười, «Ta chờ nàng cùng ăn.» Tô Tất gật đầu, sánh vai đi cùng An Á. Sau khi tới phòng tắm, bảo hạ nhân lui ra, lúc này Tô Tất mới hỏi nàng, «Lời giấu trong bụng giờ ngươi có thể nói ra rồi chứ?» «Ta thực tò mò, trên đời này còn có chuyện gì có thể giấu ngươi nữa không?» An Á dùng tay vớt nước trong bồn, nhìn chúng chậm rãi từ trong tay chảy xuống, sau đó mới ngẩng đầu lên nói với Tô Tất, «Hôm nay sau khi các ngươi rời đi, ta đã theo dõi Nhiếp Thanh Nhiên.» Lúc này Tô Tất mới nhớ ra, hôm nay gặp Nhiếp Thanh Nhiên trước cổng Ninh vương phủ, nàng vốn muốn mời hắn vào nhà, nhưng lại bị sự xuất hiện của Vệ Lăng Phong cắt ngang, sau đó thúc ngựa chạy như điên với Vệ Lăng Phong, rồi lại xảy ra bao nhiêu là chuyện. Vì xảy ra quá nhiều chuyện, nên nàng cũng quên mất Nhiếp Thanh Nhiên. Tô Tất chậm rãi chải mái tóc bóng mượt trong nước, khóe miệng cong lên một nụ cười yếu ớt, «Ngươi phát hiện ra bí mật của Nhiếp Thanh Nhiên sao?» An Á cầm lấy lược trong tay nàng, giúp nàng chải, chậm rãi nói, «Bí mật thì không phải, nhưng không thể nói trước mặt Vệ Lăng Phong, nếu không hắn nhất định sẽ nổi máu ghen. Thật ra, ta cảm thấy Nhiếp Thanh Nhiên đối xử với ngươi rất tốt…..» «Nói đi, ngươi rốt cuộc đã phát hiện ra cái gì.» Tô Tất vớt một cánh hoa lên đặt vào trong tay, xếp thành một bức vẽ. «Còn nhớ lão giả hắc bào không? Chính là người mua Khủng bố dược tề tại buổi đấu giá đấy. Nhiếp Thanh Nhiên sau khi biết ngươi bị bắt, liền nhanh chóng tra ra manh mối của lão, nên hắn tự mình đuổi theo, vất vả đuổi đến nơi, lại phát hiện ngươi đã được thả, thế nhưng nhìn qua thì thấy hắn cũng không có ý định nói cho ngươi biết, nếu không phải ta theo dõi hắn, cũng không phát hiện ra hắn đã làm giúp ngươi việc này.» Tô Tất chậm rãi nói: «Trong một thời gian ngắn như vậy đã tra ra manh mối của lão giả hắc bào, xem ra thế lực của Nhiếp Thanh Nhiên ở kinh thành là không thể khinh thường.» Ngay cả Vệ Nghiêm cũng để mất dấu, Túy Tình Lâu thu thập tin tức tình báo, nhưng cũng không thể tra ra một chút tung tích của hắn. An Á nhịn không được mà bênh vực Nhiếp Thanh Nhiên, «Tô Tất, ngươi…..Nhiếp Thanh Nhiên vì người mà đuổi theo lão giả hắc bào đó một ngày một đêm, mà ngươi sau khi biết chuyện, lại chỉ quan tâm đến thế lực bí mật của hắn? Nói cách khác, Nhiếp Thanh Nhiên hắn thà để lộ thế lực của mình cũng nhất định phải cứu ngươi ra, vậy mà ngươi…..có phải quá vô tình rồi hay không?» Mặc dù tình cảm của Nhiếp Thanh Nhiên đối với Tô Tất rất thần bí, thần bí đến mức khiến người ta khó mà nắm bắt được, thế nhưng An Á lại tin rằng, hắn không những không hại Tô Tất, ngược lại sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng. «An Á, ta vô tình, vô lương tâm, ta âm hiểm, giả dối, thế nhưng không như vậy thì ta có thể như thế nào?» Tô Tất chậm rãi thở dài, nàng không thể cho người khác dù chỉ một tia hy vọng, nàng nói, «Từ hôm nay trở đi, trong lòng ta chỉ có một mình Vệ Lăng Phong, chúng ta đã hứa sẽ vĩnh viễn không phản bội nhau, một đời một kiếp một đôi.» «Các ngươi –» An Á biết tình trạng của Tô Tất và Vệ Lăng Phong, biết bọn họ vẫn chưa chân chính ở cùng một chỗ, nên nàng mới cảm thấy Nhiếp Thanh Nhiên vẫn còn một cơ hội. «Hôm nay, chúng ta đã nói ra tất cả rồi.» Tô Tất dựa vào tường đá bạch ngọc ở phía sau, đáy mắt trong như suối, sáng lấp lánh, «Ta một mực tìm kiếm người đó, nhiều năm như vậy, gần như đã tìm khắp thế giới, nhưng vẫn không thể tìm được, cho đến khi gặp được Vệ Lăng Phong. Mấy ngày nay từng