Note cho nh bạn đã đọc chương: Có chút nhầm lẫn ở chương này nhé mấy bạn, đoạn cuối ng vào qán là ông nội của người bán hàng chứ ko phải của Linh Nhi nhé, ta xin lỗi vì sai sót này, mong mn thông cảm :( Ta đã sửa lại rùi nhé :)
Người bán hàng chạy đi, nhanh chóng bê tới một bàn tính, cúi đầy bấm lách cách, cuối cùng nàng ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên sự tính toán, dùng ánh mắt nhìn dê béo nhìn về phía Tô Tất: «Tổng cộng là chín vạn tám nghìn lượng bạc trắng. Ngươi trả bằng ngân phiếu hay bạc đây?»
«Chín vạn tám nghìn lượng? Ngươi khẳng định?» Mắt Tô Tất híp lại, những người quen nàng, đều biết nàng đã có chút tức giận.
Thế nhưng người bán hàng nọ vẫn không hề phát giác, nàng buông bàn tính xuống, cười đến không có ý tốt, «Cô nương, thật ngại quá, cửa hiệu của chúng ta luôn là giao tiền trước, gói hàng sau.» Nàng cảm thấy Tô Tất nhất định là không có đủ bạc.
«Ai lập ra cái quy tắc này?» Hai mắt Tô Tất híp lại, lóe lên hàn quang tựa tiếu phi tiếu bén ngót.
Người bán hàng mặt không đổi sắc, trào phúng nói, «Chính là chủ quán đích thân đặt ra quy tắc này, cô nương, nếu không đủ bạc…lối ra ở đâu, không cần ta chỉ giúp chứ?»
Chủ quán? Thật sự là bia đỡ rất tốt, một người bán hàng nho nhỏ mà cũng dám lôi ra…..
Khóe môi Tô Tất nhếch lên, quay sang nói với Mộ Dung Hinh và Tiết Tuyền Y, «Nghe chưa, chín vạn tám ngàn lượng bạc trắng đấy.» Sau đó, nàng lấy từ trong tay áo ra một xấp ngân phiếu, giơ lên, lại nói với người bán hàng, «Ở đây là ngân phiếu mười vạn lượng, không cần thối lại.»
Lúc Tô Tất đưa ngân phiếu qua, Mộ Dung Hinh hừ lạnh một tiếng, duỗi tay ra, cản tay của nàng lại: «Chờ một chút!»
«Sao thế? Ngươi cảm thấy ngươi mua nổi sao?» Tô Tất nhướng mày, nở nụ cười tựa tiếu phi tiếu.
«Bất quá chỉ là mười vạn lượng, có gì đặc biệt đâu? Hừ, ta ra mười vạn lẻ một lượng.» Mộ Dung Hinh đắc ý dào dạt ngạo nghễ nhìn Tô Tất, một bộ ngươi có bản lĩnh thì cứ tiếp tục đi.
Đôi mắt của Tô Tất lạnh lùng, trong mắt hiện lên một tia trêu tức: «Hai mươi vạn.» Chỉ là ra giá thôi mà.
«Hai mươi vạn lẻ một lượng.»
«Ba mươi vạn.»
«Ba mươi vạn lẻ một lượng.»
«…»
«…»
«Một trăm vạn!»
«Một trăm vạn lẻ một lượng!»
Mộ Dung Hinh quả nhiên là không buông tha Tô Tất, một câu của nàng còn chưa dứt, đã bị Mộ Dung Hinh bật lại.
Tô Tất chậm rãi ngồi xuống ghế dựa, ung dung bắt chéo chân, «Mộ Dung Hinh, ngươi quyết tâm đấu với ta tới cùng sao?»
«Thế nào? Ta chính là không cho ngươi thỏa nguyện đấy? Ngươi có thể làm gì được ta?» Mộ Dung Hinh cũng tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống trước mặt Tô Tất. Thật ra nàng cũng không ngốc, trong lòng nàng thầm tính toán, chờ nàng nâng giá lên thật cao rồi sẽ không nâng nữa, để Tô Tất phải trả giá cao đến ói máu mới thôi.
Nàng biết, Tô Tất chắc chắn cũng nghĩ như vậy. Nàng vốn muốn dừng lại, nhưng thấy Tô Tất vẫn không muốn sống mà nâng giá lên, vì muốn sự tổn thất của nàng ta cao hơn một chút, nên nàng liền liều mạng mà theo.
«Mộ Dung Hinh, ta ra hai trăm vạn lượng.» Tô Tất cười cười chìa ra hai ngón tay, quơ quơ trước mặt Mộ Dung Hinh.
«Ta…..Hai trăm lẻ một vạn lượng.» Nhin thấy vẻ mặt tự tin của Tô Tất, nàng cho rằng, tiếp theo Tô Tất chắc chắn sẽ ra ba trăm vạn lượng, đến lúc đó, nàng sẽ dứt ra.
Thế nhưng –
Lúc này, Tô Tất lại chậm rãi nở nụ cười, cười đến âm hiểm mà giả dối.
Nàng nói, «Mộ Dung Hinh, ngươi thắng.»
Lời này đối với Mộ Dung Hinh mà nói, chính là một đòn cảnh tỉnh, một đòn đánh vỡ giấc mộng của nàng.
«Tô Tất ngươi – ngươi sao lại không tiếp tục ra giá? Thảo dược này không phải ngươi bắt buộc phải có sao?!» Mộ Dung Hinh đột ngột đứng lên, vì đứng dậy quá nhanh, nên ghế dựa bị đẩy ra phía sau, ngã trên mặt đất, phát ra một tiếng vang.
Đáy mắt Tô Tất lộ ra vẻ mê mang, khuôn mặt lại càng vô tội, nàng nói, «Mộ Dung Hinh, ta cũng không phải ngu ngốc, rõ ràng dược liệu chỉ có giá bốn vạn chín, ta sao có thể dùng hai trăm vạn lượng bạc để mua a? Ngươi cho rằng ta ngốc giống ngươi sao?»
Biểu tình như điều đương nhiên, ánh mắt xem thường, thiếu chút nữa khiến Mộ Dung Hinh tức đến bùng nổ. Dùng nhiều tiền như vậy để mua sự khinh thường của một người, còn có chuyện gì ức hơn chuyện này nữa sao?
«Ngươi –» Mộ Dung Hinh giơ ngón trỏ chỉ vào Tô Tất, đầu ngón tay vì tức giận mà run rẩy.
Thật ra, cùng kinh hãi, còn có người bán hàng vênh váo lúc trước. Chỉ có nàng mới biết lúc tính tiền, nàng đã âm thầm nhân đôi giá tiền lên. Dược liệu vốn có giá bốn vạn chín, lại bị nàng nói thành chín vạn tám. Chỉ là, những dược liệu này không được đề giá, nàng ta làm sao có thể biết được? Lại còn tính toán không sai một ly…..Nàng ta đến tột cùng là ai?
Nàng nhìn Tô Tất, chân run nhè nhẹ, đáy lòng đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt…..
Tô Tất không chút để ý liếc Mộ Dung Hinh, không nhanh không chậm nói, «Không ngờ Mộ Dung tứ tiểu thư lại thích dược liệu như vậy a, ra một cái giá cao như vậy để mua, ta còn có một ít, ngươi có muốn không?»
«Tô Tất, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, khinh người quá đáng.» Tiết Tuyền Y chậm rãi đứng ra, ánh mắt như rắn độc nhìn vào Tô Tất.
«Vậy được rồi, không tiến thêm một thước, không khinh người quá đáng, mau đem hai trăm vạn lẻ một lượng bạc ra trả đi.» Tô Tất cười đặt bao dược liệu vào trong tay Tiết Tuyền Y. Lại một lần nữa khẽ liếc nhìn động tác của An Á, khóe miệng nàng hơi cong lên.
«Chúng ta không mang theo nhiều bạc như vậy, lần sau sẽ đến trả!» Mộ Dung Hinh xoay người muốn đi.
«À, hóa ra Mộ Dung tứ tiểu thư lại là một người thích ăn quỵt, ngươi đi, không để lại tiền đặt cọc, không viết giấy làm chứng, ai có thể chứng minh là ngươi nợ hai trăm vạn lẻ một lượng chứ? Đến lúc đó ngươi trở mặt, người chịu tổn thất chính là hiệu thuốc này nha.» Giọng nói của Tô Tất như mỉa mai, như trào phúng, Mộ Dung Hinh nghe vào, vô cùng chói tai.
Người khác cười nhạo nàng thì không sao, nhưng bị Tô Tất cười nhạo, nàng nuốt không trôi!
Mộ Dung Hinh hung tợn trừng mắt nhìn Tô Tất, hừ lạnh một tiếng: «Không phải chỉ là tiền đặt cọc thôi sao,