Tô Tất vừa định hỏi, nhưng rốt cuộc cũng không nói nên lời, bởi vì môi Vệ Lăng Phong đã chiếm lấy môi nàng, bàn tay to lớn thô ráp của hắn luồn vào vạt áo nàng thăm dò.
Mùi rượu gay mũi làm Tô Tất không tự chủ mà đẩy Vệ Lăng Phong ra, nhưng cự tuyệt ngược lại càng khiến hắn kích động hơn, cánh tay dài cứng như sắt ôm chặt lấy nàng, những nụ hôn như mưa trút xuống, khiến Tô Tất không còn đường trốn.
Tô Tất cắn môi dưới, muốn đẩy hắn ra, thế nhưng gắng sức lại động đến miệng vết thương, rất đau đớn. Huống chi, Vệ Lăng Phong trước mắt như một đứa nhỏ cố tình gây sự, không ngừng đòi hỏi, nàng há có thể nhẫn tâm…..
Không biết từ khi nào, y phục của hai người đã được cởi sạch, quang lõa mà quấn lấy nhau.
Ánh mắt của Vệ Lăng Phong mờ mịt, thần trí mê loạn, hắn khàn khàn thở dốc, một lần lại một lần quét qua thân thể của Tô Tất.
Cuối cùng, lật người Tô Tất lại, vật thô cứng dựng thẳng để trên hạ bộ của Tô Tất, cảm giác mềm mại ướt át khiến Vệ Lăng Phong run rẩy, hắn mạnh mẽ nhịn xuống cảm xúc đó.
Bởi vì đột ngột bị chấn động, sương mù trong mắt hắn cũng tan đi, ý thức dần trở lại.
Hắn cúi đầu, sau khi nhìn những vết thương trên người Tô Tất…..Nhất thời, sắc dục trên mặt cũng tan đi, chỉ còn lại vẻ tái nhợt vì kinh hoảng cùng sợ hãi.
Vệ Lăng Phong đột nhiên đẩy Tô Tất ra, động tác này lại đẩy ngược hắn về phía sau, ngã xuống giường.
Tô Tất mở mắt, đáy mắt hiện lên vẻ hoài nghi, cắn môi dưới bình tĩnh nói: «Chàng làm sao vậy?»
Chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì đó, thế nhưng bình tĩnh là bản năng của đặc công, nàng không thể để tâm trí bị rối loạn. Nên giờ đây, mặc dù đáy lòng Tô Tất như ở trên chảo dầu, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước.
Tô Tất đưa tay ra đỡ Vệ Lăng Phong, thế nhưng khi đụng vào hắn, hắn giống như bị điện giật, không chút suy nghĩ, theo bản năng mà giật tay Tô Tất ra.
Tay Tô Tất cứ như vậy dừng lại giữa không trung –
Nét mặt của nàng dần trở nên cứng ngắc, đáy mắt ngưng tụ từng giọt sương lạnh.
«Vệ Lăng Phong, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?» Ánh mắt hắn nhìn nàng như nhìn thấy quỷ, điều này khiến Tô Tất vô cùng tức giận cùng ủy khuất.
«Ta……» Vệ Lăng Phong tránh ánh mắt của Tô Tất, đứng dậy, sống lưng thẳng đơ cứng ngắc, đáy mắt mang theo sự lạnh lùng xa cách, hắn chậm rãi nói: «Xin lỗi, vừa rồi ta đột nhiên lĩnh ngộ được một thứ, giờ ta nhất định phải lập tức bế quan tu luyện.»
Thật sự là như thế sao? Cánh tay hắn thắt đai lưng vì sự kích động do lĩnh ngộ được mà run rẩy sao? Hắn luôn bình tĩnh ung dung, tràn đầy tà mị, khi thì bừa bãi tùy tiện, khi thì lãnh liệt bức người, một bộ ngạo nghễ tự cao tự đại, hắn luôn thâm tàng bất lộ, tự tin rằng bản thân nắm trong tay tất cả, chưa bao giờ hắn thất thố như hôm nay.
Đáy mắt Tô Tất hiện lên một tia lo lắng. Nàng đột nhiên cảm giác được, có một số thứ, trong lúc vô tình, đã lặng lẽ mà thay đổi.
Tô Tất dõi theo hắn, chậm rãi nói: «Chàng khẳng định, hiện tại muốn đi bế quan tu luyện sao?»
Đôi mắt của nàng rất sáng, sáng đến mức có thể soi sáng toàn bộ bóng tối trên thế gian, dường như tất cả bí mật trên đời ở trước mắt nàng đều không thể che giấu.
Vệ Lăng Phong không nhìn vào mắt nàng, lạnh lùng đến trước bàn tròn, mười ngón tay thon dài nâng hũ rượu lên, rót vào chén thạch anh, một lát sau mùi rượu đã lan ra bốn phía.
Tô Tất lẳng lặng nhìn hắn, mà hắn lại lẳng lặng nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ.
Trăng sáng cùng trời sao, yên tĩnh kỳ ảo, giống như hai trái tim cô tịch đan xen vào nhau, bao trùm vẻ cô đơn hưu quạnh.
Đưa chén rượu lên miệng uống một hơi cạn sạch, tùy ý vứt chén rượu lên phía trước, Vệ Lăng Phong lãnh đạm nói: «Đúng vậy, ta muốn đi bế quan, thời gian sắp tới sẽ không xuất hiện, nàng…..bảo trọng!» Nói xong câu đó, Vệ Lăng Phong sải bước mà đi.
Bởi vì bước quá nhanh, nên hắn đụng phải Tiểu Liên đang bưng canh giải rượu vào.
«Vương gia…..Vương phi?» Tiểu Liên bưng chén canh đổ ra ngoài hơn phân nửa, ngã trên đất, nàng nâng đôi mắt mờ mịt lên, nhìn thân ảnh Ninh vương rời đi, lại nhìn vương phi ngồi trên giường dùng áo ngủ bằng gấm che đi cảnh xuân trên người.
Trong lòng Tô Tất rất không yên, lạnh nhạt nói, «Cứ để hắn đi, ngươi cũng lui xuống đi.»
Việc này nàng không nên tùy tiện nhúng tay vào, chỉ có thể chờ Vệ Lăng Phong ra khỏi mật thất rồi hỏi. Vì thế, nàng liền đem sự nghi hoặc này quăng sang một bên, cả ngày vùi đầu vào phòng thí nghiệm, không bước chân ra ngoài.
Tô Tất vào phòng thí nghiệm nghiên cứu dược tề, mà Vệ Lăng Phong lại vào mật thất bế quan tu luyện, ai cũng không gặp được. Ninh vương phủ đột nhiên rơi vào sự ngưng trọng cùng nôn nóng trước nay chưa từng có. Bọn hạ nhân mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng khứu giác của bọn họ rất nhạy bén, ngửi ra được bầu không khí căng thẳng, một đám ngưng thần nín thở, cẩn thận từng li từng tí, chỉ sợ gây ra một chút sai lầm sẽ bị giận cá chém thớt.
Một ngày một đêm đã trôi qua.
Một ngày này, rốt cuộc cũng đã tới trận chung kết cuối cùng.
Tô Tất tới cổng mật thất, lẳng lặng mà đứng, cuối cùng, nàng thở dài nói: «Vệ Lăng Phong, hôm nay là trận chung kết cuối cùng rồi, nếu chàng thật sự đang luyện công đến thời điểm quan trọng, vậy cứ bỏ quyền thi đấu là được.»
Tô Tất chờ đợi, phát hiện bên trong một chút động tĩnh cũng không có, liền thở dài, xoay người rời đi.
Tiếng bước chân của Tô Tất càng lúc càng xa, biến mất ở cuối cầu thang, lúc đó cánh cửa đóng chặt mới chậm rãi mở ra, Vệ Lăng Phong hiện tại so với tờ giấy trắng còn tái nhợt hơn. Lúc này đáy mắt hắn tràn đầy tơ máu, môi khô nứt nẻ, giống như đã mười ngày mười đêm chưa ngủ, suy yếu đến mức tựa như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ ngã.
Mười ngày…..Đã mười ngày rồi sao?
Nàng cứ như vậy mà đi rồi ư? Hắn thật sự phải mất đi nàng sao? Vệ Lăng Phong chôn mặt trong lòng bàn tay, khổ sở đến mức muốn rơi lệ.
Nên đối mặt, phải đối mặt, trốn tránh không giải quyết được gì hết.
Vệ Lăng Phong chậm rãi, từng bước một rời khỏi mật thất, tiến về phía tương lai ảm đạm của hắn.
Trên lôi đài, Mộng Điệp tiên tử lạnh nhạt lẳng lặng mà đứng, mái tóc dài đen nhánh, trong mắt lộ ra sự cơ trí, khóe mắt khẽ cong cong, mang theo ý cười không màng danh lợi, hào quang rực rỡ vạn trượng, xinh đẹp tuyệt trần.
Nàng lẳng lặng đứng đó, mái tóc dài khẽ bay bay.
Đến hôm nay, đã không còn bất cứ kẻ nào dám coi thường nàng, cũng không có bất cứ kẻ nào dám nghi ngờ nàng. Bởi vì Nhị hoàng tử Nam Lăng quốc Phong Cẩn, cũng như Tiết Tuyền Y thực lực đột nhiên tăng vọt, tất cả đều bại dưới tay nàng.
Mọi người đều biết, vị Mộng Điệp tiên tử này dường gặp mạnh thì càng mạnh, đối thủ của nàng càng mạnh, năng lực của nàng lại càng mạnh hơn, mặc kệ lúc đầu có thảm hại thế nào, cuối cùng người thắng vẫn là nàng.
Hầu như mọi người đều tò mò, hôm nay Mộng Điệp tiên tử và Ninh vương đấu một trận, kết quả đến tốt cùng ai mới là người thắng?
Mộng Điệp tiên tử đứng trên đài, không nhúc nhích, ánh mắt gắt gao nhìn về phía cổng, tư thế đó đã duy trì được một khắc rồi, bởi vì trận đấu này vốn đã được bắt đầu từ một khắc trước.
Trận đấu đã bắt đầu, nhưng Ninh vương vẫn còn chưa xuất hiện, một chút bóng dáng của hắn cũng không thấy.
Sợ hắn quên chuyện hôm nay là trận chung kết, nên sáng sớm nàng đã qua nhắc nhở, hắn sẽ không bỏ quyền thi đấu, nhất định sẽ đến. Hai mắt Tô Tất không chớp nhìn về phía cổng.
Lúc này, dưới đài đang nghị luận sôi nổi, bọn họ đều đang phỏng đoán rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
«Ninh vương có phải xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Hắn sao đến giờ vẫn chưa tới? Ta đã đem toàn bộ gia sản đặt cược cho hắn a!»
«Đúng vậy, ta cũng thế, tròn một trăm lượng, hắn nếu không đến, một trăm lượng của ta chẳng phải vứt xuống sông xuống biển sao?»
«Các ngươi nói, Ninh vương có phải chủ động đem vị trí đệ nhất tặng cho Mộng Điệp tiên tử rồi không? Dù sao hai người bọn họ cũng……»
«Không thể nào! Ninh vương tuyệt đối không phải loại vì tư tình nữ nhi