Sau mùa luận võ, cao thủ các quốc gia đều về nước, chỉ có người Bắc Di quốc do Nhiếp Thanh Nhiên cầm đầu là vẫn ở lại kinh thành.
Tô Tất theo Nhiếp Thanh Nhiên trở lại dịch quán.
Sau khi rời khỏi Ninh vương phủ, nàng đã cẩn thận suy nghĩ lại một lượt, nàng đúng là không có chỗ nào để đi hết.
Bởi vì Mộng Điệp tiên tử là đệ nhất cao thủ trong trận đại lục bài danh thi đấu, nên người đến Túy Tình Lâu cầu kiến nàng xếp hàng dài hai con phố, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Tô Tất cũng không về đó. Tiểu Niệm mặc dù đang ở bảo tháp, thế nhưng Lam Hải đại sư dù sao cũng là sư phụ của Vệ Lăng Phong, nàng lại không muốn dây dưa với Vệ Lăng Phong thêm chút nào nữa, nên cũng không thể đến đó. Còn Tô phủ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Cân nhắc một lúc, nàng cuối cùng vẫn đáp ứng theo Nhiếp Thanh Nhiên trở về.
Sau khi trở lại dịch quán, Nhiếp Thanh Nhiên đã khôi phục lại thần sắc bình thường, sắc mặt hồng hào, tao nhã tuấn dật, còn đâu dấu vết bị thương?
«Thật ra ta không bị thương.» Nhiếp Thanh Nhiên cười nói, mắt ánh lên tia ấm áp, lẳng lặng nhìn Tô Tất.
«Ta biết.» Tô Tất bất động thanh sắc ngồi xuống, tự rót ình một chén trà, chậm rãi hưởng thụ mùi hương dịu nhẹ đó.
«Ta làm như vậy chẳng qua là muốn ngươi quan tâm ta nhiều hơn một chút mà thôi.» Nhiếp Thanh Nhiên ngồi xuống bên cạnh Tô tất, mỉm cười nhấp một ngụm trà.
Chén trà hoa trong tay Tô Tất được cầm rất vững, nhưng nước bên trong lại khẽ nổi lên một chút gợn sóng.
Nhiếp Thanh Nhiên lén liếc nhìn nàng, sau đó tiếp tục mở miệng, «Như vậy cũng có thể thăm dò thái độ của Vệ Lăng Phong với ngươi, ngươi nói có phải không?»
Tô Tất như có như không mà thở dài, tâm vừa rộn lên cũng bình tĩnh lại. Vừa rồi nàng đúng là có chút sợ Nhiếp Thanh Nhiên sẽ tiếp tục nói những lời ám muội đó, nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ hắn chỉ cố tình trêu chọc nàng mà thôi. Hiện nay tình cảm của nàng đã vô cùng hỗn loạn rồi, nàng không thể để cho nó càng loạn thêm được, phải bảo trì mối quan hệ bằng hữu với Nhiếp Thanh Nhiên.
Nhiếp Thanh Nhiên nhìn thấy thần sắc phức tạp trong đáy mắt nàng, không khỏi nở nụ cười buồn, thế nhưng lại vừa vặn bị Tô Tất nhìn thấy.
Tô Tất không khỏi trừng mắt nhìn hắn, «Ngươi cười cái gì? Đang cười ta sao?»
Hắn liên tục xua tay, nhếch môi, nở nụ cười ôn hòa, «Không dám không dám, ta nào dám chê cười đệ nhất cao thủ đại lục chứ, ta cũng không phải ăn nhầm gan hùm mật gấu.»
«Đệ nhất cao thủ đại lục? A, ngươi còn nói không phải đang chê cười ta?» Nếu không phải Vệ Lăng Phong từ đầu đã định thua dưới tay nàng, với thực lực của nàng, tuyệt đối sẽ không đánh lại hắn.
«Nếu không phải Vệ Lăng Phong đột nhiên trở chứng, thì ngươi sẽ không thắng sao? Mặc kệ ngươi tin hay không, ta vẫn là không tin.» Nhiếp Thanh Nhiên cầm lấy một miếng bánh hoa quế, chậm rãi ăn từng miếng nhỏ, một bộ thề son sắt.
Khóe miệng Tô Tất khẽ nhếch lên, vỗ mạnh lên vai Nhiếp Thanh Nhiên, «Ngươi vậy mà lại tin tưởng ta như thế, xem ra ta không thể phụ sự kỳ vọng của ngươi rồi. Thật ra trước trận đấu, ta vẫn luôn ở trong phòng thí nghiệm bào chế Mộng Diệp dược tề, mười hai lọ tất cả.»
Nhìn thấy sự đắc ý trong đáy mắt Tô Tất, Nhiếp Thanh Nhiên không nói gì. Hắn nghĩ tới rất nhiều biện pháp, nhưng không ngờ Tô Tất lại dùng thủ đoạn vô lại như vậy.
Mộng Diệp dược tề có thể khiến linh lực bị tiêu hao trong nháy mắt đầy lại, mười hai lọ Mộng Diệp dược tề tương đương với mười hai Tô Tất…..Vô lại như vậy, cho dù Vệ Lăng Phong không nhường, người thắng cuối cùng vẫn sẽ là nàng.
Bởi vì Dược linh sư rất hiếm, một lọ Mộng Diệp dược tề đưa ra đấu giá có giá tám trăm vạn lượng, nên trận đấu không có lệnh cấm dùng dược tề, dù sao có thể lập tức bào chế được mười hai lọ Mộng Diệp dược, sự biến thái này…..khắp đại lục ngoại trừ Tô Tất, thì đúng là không còn ai khác.
Buông tay Tô Tất ra, có lẽ chính là hành động sai lầm nhất trong đời Vệ Lăng Phong. Nhiếp Thanh Nhiên trong lúc nhất thời không biết nên đồng tình hay oán giận hắn.
Nhiếp Thanh Nhiên nhớ tới Vệ Lăng Phong, trong lòng Tô Tất cũng khẽ xẹt qua bóng dáng của hắn, cái tên được khắc sâu tại nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng, từng giây từng phút nhắc nàng nhớ lại sự ngu xuẩn của mình trước kia.
Nhiếp Thanh Nhiên nhìn đôi mắt đột nhiên ảm đạm của Tô Tất, thoáng đau lòng, chậm rãi nói, «Sau này có kế hoạch gì không, đã nghĩ kỹ chưa?»
Tô Tất nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cân nhắc một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, «Vẫn chưa tính tới con đường sau này, đi được bước nào hay bước đó vậy.» Thế nhưng điều duy nhất nàng có thể xác định, chính là nàng và Vệ Lăng Phong đã thật sự kết thúc rồi.
«Không bằng bỏ lại mọi chuyện đau lòng, theo ta đến Bắc Di quốc giải sầu một chuyến đi? Thay đổi chỗ ở, cũng là thay đổi tâm tình.»
«Bắc Di quốc?» Bắc Di quốc trong ấn tượng của nàng, sâu sắc nhất chính là vị Thanh Linh công chúa lần trước tới phá đám kia. Giờ nàng với thân phận vương phi bị vứt bỏ qua Bắc Di quốc, chẳng phải là tự vác thân sang cho nàng ta cười nhạo sao?
Nhiếp Thanh Nhiên tất nhiên là biết Tô Tất đang băn khoăn điều gì, thế nhưng hắn vẫn còn một con bài chưa lật, hắn chậm rãi cười nói, «Chẳng lẽ ngươi không muốn tự đi tìm hiểu thân thế của mình sao?»
«Thân thế của ta và Bắc Di quốc thì có liên quan gì đến nhau?» Tô Tất nâng mắt lên nhìn Nhiếp Thanh Nhiên.
Nhiếp Thanh Nhiên né tránh ánh mắt của nàng, đứng dậy, chậm rãi bước về phía cửa sổ, khoanh tay trước ngực, nhìn ra phong cảnh bên ngoài, một lúc lâu sau mới nói, «Tô Nguyên Nhiên…..Trên danh nghĩa là phụ thân của ngươi, nhưng thực ra hắn…..lúc trước đã có một thời gian ở lại Bắc Di quốc, nếu ngươi muốn tìm manh mối về thân thế của mình, đến Bắc Di quốc là lựa