Translator: Nguyetmai
Từ lúc Vân Dịch bảo vệ cô, hoặc có lẽ là sớm hơn, trong lòng Vân Tiên đã ra quyết định.
Cô phải bảo vệ mẹ và anh trai của thân thể này, bởi vì hiện giờ cô chính là Vân Tiên.
Tình thân này không dễ có được.
"Ái chà chà!" Gã đàn ông mặt sẹo huýt sáo, quan sát Vân Tiên từ đầu đến chân, bỡn cợt: "Tính cách của em gái này cũng nóng nảy quá nhỉ… Ha ha ha! Nhưng mà ông đây thích!"
Gã vừa dứt lời, đám đàn ông xung quanh cũng bắt đầu ồ lên.
Ở trong mắt chúng, câu nói dữ dằn vừa rồi của Vân Tiên chỉ như trò cười.
Cô em miệng còn hôi sữa này lại dám nói chuyện với chúng bằng giọng điệu như thế?
Phì! Không phải là chọc cười sao?
Thấy đám người kia dùng ánh mắt khác thường nhìn em gái mình, Vân Dịch vội vàng kéo Vân Tiên ra sau lưng che chở.
"Chuyện này không liên quan tới mẹ và em gái tôi! Các người muốn đòi tiền thì cứ nhắm vào tôi đây, tôi sẽ nghĩ cách trả!" Lúc Vân Dịch nói lời này, trong lòng cũng không chắc chắn.
"Trả? Mày lấy gì để trả?" Gã đàn ông mặt sẹo đột nhiên thu lại nụ cười, cặp mắt hung ác nhìn chòng chọc vào Vân Dịch: "Số tiền này ông đây nhất định phải cầm đi trong hôm nay! Nếu không… muộn một ngày sẽ chặt một cánh tay của mày!"
Như vậy còn mạng sao? Nếu Vân Dịch không còn hai tay thì sau này phải sống thế nào? Còn nói gì đến tương lai, nói gì đến thành công?
Nhẫn nhịn đến giờ phút này, Tần Y Nhu thực sự không thể chịu đựng được nữa, bà tuyệt vọng lao ra chắn trước mặt Vân Tiên và Vân Dịch, liều mạng che chở cho họ. Bà không kìm được định quỳ xuống cầu xin đám người kia: "Đừng làm tổn thương bọn trẻ! Muốn chặt thì chặt tay tôi đi! Nghìn sai vạn sai đều là lỗi của tôi! Cầu xin các người… đừng làm tổn thương con tôi…"
Thấy cảnh này, gã đàn ông mặt sẹo càng cảm thấy nực cười.
Mẹ con nhà này đúng là thú vị thật!
Nhưng Vân Tiên đã kịp đỡ lấy Tần Y Nhu, không để bà thực sự quỳ xuống trước mặt đám người kia. Cô giao Tần Y Nhu cho Vân Dịch, không nói tiếng nào, lặng lẽ xắn tay áo.
Thấy hành động của Vân Tiên, mọi người lập tức sững sờ.
Con nhỏ này muốn làm gì vậy?
Chỉ một giây tiếp theo, Vân Tiên vừa xắn tay áo vừa tiến về phía đám người của tên mặt sẹo.
"Uầy,
anh Phàm, có phải tiểu mỹ nhân này nghĩ thông suốt rồi, định qua đây hiến thân không? Ha ha ha!" Tên đàn ông gầy gò xấu xí đứng bên cạnh gã mặt sẹo bỡn cợt.
Gã đàn ông mặt sẹo được gọi là "anh Phàm" kia tên là Trương Chí Phàm.
Trương Chí Phàm là đại ca của nhóm người này.
Đám người mà Trương Chí Phàm cầm đầu chuyên cho vay nặng lãi, thúc ép đòi nợ, làm không ít chuyện xấu.
Bản thân Trương Chí Phàm cũng từng trải qua không ít chuyện, tự nhận là đã tiếp xúc với vô số người.
Nhưng từ trước tới giờ gã chưa từng gặp người nào giống như Vân Tiên cả.
Vân Tiên dung mạo thanh tú, nhìn thì có vẻ đơn thuần nhưng thực tế lại như mang theo sát khí chết người.
Có điều Trương Chí Phàm cũng không nghĩ nhiều.
Cho dù Vân Tiên lợi hại hơn nữa thì cô cũng chỉ là một thiếu nữ vị thành niên mới mười mấy tuổi mà thôi, còn chưa đủ lông đủ cánh.
Đám dân anh chị như bọn họ mà lại sợ một cô bé như vậy sao?
Nói ra thì còn mặt mũi gì nữa?
Đúng lúc Trương Chí Phàm quyết định không đếm xỉa đến Vân Tiên, định trực tiếp ra tay phế đi một tay của Vân Dịch để ra oai thì lại bị hành động tiếp theo của Vân Tiên làm cho kinh ngạc.
Gã thấy Vân Tiên xắn tay áo lên, cười nhếch mép.
Ngay sau đó, cô tiến lên hai bước, hai tay linh hoạt như rắn quấn lấy tên đàn ông gầy gò xấu xí ở bên cạnh Trương Chí Phàm đã buông lời thô tục với mình. Một tay cô giữ cổ tay của đối phương, mạnh mẽ quật đối phương xuống đất theo một góc 180 độ.
Đòn này của Vân Tiên có tốc độ cực nhanh, động tác lại mạnh, khiến cho tất cả người ở đó trông thấy đều trợn mắt há mồm.
Đây là tốc độ mà người bình thường có được sao? Đây là sức mạnh của một cô gái nhỏ bé sao?
Cô vừa quật hẳn một người đang đứng ngã sõng soài ra đất đó!
Phải có sức mạnh cỡ nào mới có thể làm được như vậy?