Translator: Nguyetmai
"Tao, tao… tao, cha tao là trấn trưởng của Tân Giang đấy! Mày dám ăn nói với tao như vậy! Hừm! Cẩn thận tao cho mày nếm mùi đủ đấy!" Thư Lệ bị lời nói của Vân Tiên làm cho tức giận đến nỗi thốt ra những câu hồ đồ.
Sau khi Vân Tiên nghe được những lời này, cũng không nhịn được cười "xùy" một tiếng.
Bọn con nhà quyền quý này, sao tính tình lại giống nhau thế?
Những lời nói của Thư Lệ giống y hệt những gì Lâm Mộng Vũ nói trước đây.
Chỉ khác cha của Lâm Mộng Vũ là hiệu trưởng, còn cha của Thư Lệ là trấn trưởng mà thôi.
Nhìn từ góc độ khách quan thì chẳng có gì khác biệt.
"Lẽ nào tôi lại còn sợ cô?" Vân Tiên ôm ngực, dùng ánh mắt khác lạ nhìn Thư Lệ.
Quyền quý, dựa vào đời cha, còn thân phận và địa vị của nguyên chủ thì thế này, gặp phải gia thế và thân phận như vậy có thể sống yên ổn mới thực sự là kỳ tích.
Nhưng đáng tiếc, Vân Tiên cô không phải nguyên chủ, không thể để người khác khoa chân múa tay trước mặt mà lại thờ ơ được.
"Tiểu Tiên, đừng giả vờ nữa, em đã thu hút được sự chú ý của bọn anh thành công rồi, nếu muốn đi chơi công viên cùng tụi anh thì nói hẳn ra, mọi người đều rất hoan nghênh." Nguyên Anh Tuấn hất hất tóc như muốn thể hiện chút tuấn tú, dùng bộ dạng "anh biết em đang nghĩ gì" nói với Vân Tiên.
Những lời Vân Tiên vừa nói đều bị Nguyên Anh Tuấn cho là màn kịch cố tình thả câu của Vân Tiên.
Nguyên Anh Tuấn nghĩ, để diễn kịch chân thật đến vậy, Vân Tiên chắc đã tốn rất nhiều công sức.
Chỉ có điều, vậy cũng tốt, bản thân cậu ta cũng muốn Vân Tiên lâu rồi.
Ngoại hình của Vân Tiên thanh tú, xinh đẹp hơn Lâm Mộng Vũ không nhan sắc không dáng dấp kia gấp bao lần.
Nếu không phải vì Lâm Mộng Vũ là con gái của hiệu trưởng, thì còn lâu cậu ta mới đối tốt với cô ta.
Còn đối với Vân Tiên, Nguyên Anh Tuấn thấy chỉ muốn chơi bời với cô, nghĩ sau này chơi chán rồi thì bỏ, chỉ đơn giản vậy thôi.
"Xin lỗi, tôi không đi chơi cùng với heo." Vân Tiên cười nhẹ nhàng, nụ cười rất gai mắt, giống như gai hoa hồng vậy, khiến cho người ta không kịp đề phòng.
Heo? Cô ta dám ví bọn họ với heo!
Ngay sau giây phút đó, sắc mặt Nguyên Anh Tuấn sầm xuống, Vân Tiên cô quá nhập vai rồi thì phải?
Bản thân cậu ta đã mời cô, cô còn muốn thế nào nữa?
Còn Thư Lệ thì mắng chửi Vân Tiên ầm ĩ: "Mày
mới là heo ấy, cả nhà mày đều nghèo kiết xác! Người như mày còn mặt mũi nào sống trên đời nữa! Còn muốn thu hút sự chú ý của Anh Tuấn! Cũng không xem lại xem phẩm hạnh của mình thế nào!"
"Tôi không chỉ mặt gọi tên, nhưng nếu như các người đã tự nhận thì cứ giữ lấy cái danh đó đi vậy!" Vân Tiên thản nhiên nói, khóe miệng nở nụ cười châm biếm.
Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt của Nguyên Anh Tuấn và Thư Lệ nháy mắt trở nên trắng bệch, xem chừng rất khó chịu.
"Á, rắn, rắn!"
Đúng lúc này, tiếng hét của Lữ Phi Yến vang lên, Vân Tiên quay đầu lại.
Cô nhìn theo hướng tay Lữ Phi Yến chỉ, cạnh đám cỏ cách cô và Lữ Phi Yến không đến nửa mét có một con rắn dài khoảng nửa mét. Thân nó màu vàng sẫm ngả dần sang xám đen, đang ngóc cái đầu hình bầu dục lên, phần đầu phình to thành dạng phẳng, giống như cái muôi xới cơm.
Lữ Phi Yến cũng chỉ vô tình liếc thấy con rắn độc bò ra từ bụi cỏ bên cạnh nên mới hét lên.
Phản ứng của Vân Tiên cũng rất tốt, trước khi Lữ Phi Yến hét lên, lúc cô nói xong mấy lời đó với Nguyên Anh Tuấn thì đã cảm nhận được trong bụi cỏ có tiếng động rồi.
Chỉ có điều lúc cô nhìn qua mới biết đó là một con rắn.
Nhưng trong lòng cũng đoán gần như chính xác.
"Đó, đó không phải là rắn hổ mang sao?" Một anh chàng trông cũng chính trực, đeo cặp kính to đứng cạnh Nguyên Anh Tuấn kinh ngạc chỉ về phía con rắn nói.
Công viên này không rộng lắm, lại còn là mùa hè, cũng có thể có rắn nhưng đây lại là rắn hổ mang!
Rắn hổ mang, đích thực là rắn độc!
Nếu bị nó cắn mà không đưa đi viện ngay lập tức thì chỉ có chết!
Đám người Nguyên Anh Tuấn mặc dù cách bụi cỏ đó khá xa, nhưng tất cả bao gồm Nguyên Anh Tuấn đều sợ sệt.
Vậy mà nhìn dáng vẻ Vân Tiên lại rất thản nhiên, không hề có chút sợ hãi nào.
Mọi người đều hoang mang.
Cô đang giả vờ, hay là không sợ thật?