Translator: Nguyetmai
Công xưởng dệt duy nhất của thị trấn Tân Giang có quy mô rất lớn, công nhân cũng phải có vài trăm đến cả nghìn người, mà Tần Y Nhu là một trong số đó.
Người làm tại xưởng dệt lương không cao lắm, nhưng so với những người ở nhà làm ruộng thì không biết nhiều gấp bao nhiêu lần.
Tất nhiên, có mặt lợi thì cũng có mặt hại.
Người trong xưởng dệt đều phải làm với máy dệt, nếu không cẩn thận bị xây xước, hoặc bị thương ở tay là chuyện bình thường.
Nếu nghiêm trọng, thậm chí ngón tay sẽ bị đứt lìa.
Trong nhà nguyên chủ, Vân Tiên và Vân Dịch đều là học sinh, lại có ông bố suốt ngày chơi bời lêu lổng chỉ biết đánh bạc, nghĩ thôi cũng biết áp lực của Tần Y Nhu lớn đến thế nào.
Trước khi Vân Tiên hồi sinh vào cơ thể này, nguyên chủ và Vân Dịch vẫn luôn phản đối chuyện Tần Y Nhu làm việc tại xưởng dệt.
Nhưng làm thế nào được? Chi phí sinh hoạt của già trẻ lớn bé trong nhà không phải ít, nếu như Tần Y Nhu cứ an phận đi làm ruộng thì sao mà đủ cho hai đứa con đi học?
Giờ đây, việc họ luôn lo sợ đã xảy ra. Tần Y Nhu không cẩn thận mà bị thương ở tay, theo lời thím Vương thì Tần Y Nhu bị thương không hề nhẹ!
Tần Y Nhu bị thương rồi! Tim Vân Tiên bỗng nhiên chùng xuống, có một nỗi lo âu không tên đè lên tâm trí cô.
Mặc dù thời gian cô trùng sinh không lâu, nhưng cô đã coi hai người Tần Y Nhu và Vân Dịch như người thân của mình.
"Mẹ cháu hiện giờ ở đâu?" Vân Tiên hỏi thím Vương.
"Người đang ở… ở trung tâm y tế thị trấn mình..." Thím Vương vẫn chưa hết sợ hãi.
Nhưng bà ấy còn chưa dứt lời, Vân Tiên đã chạy về hướng trung tâm y tế lớn nhất thị trấn Tân Giang.
Vân Dịch nghe những lời thím Vương nói cũng chạy theo bước Vân Tiên, trong lòng càng sợ hãi.
Sợ rằng Tần Y Nhu thực sự xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Thị trấn Tân Giang có đến mấy phòng khám, nhưng trung tâm y tế quy mô lớn thì chỉ có một.
Lúc này Vân Tiên vội vàng chạy đến bệnh viện, bước chân thực sự nhanh đến cực độ, bỏ Vân Dịch cách xa phía sau.
Chỉ có điều bây giờ Vân Dịch không còn tâm trí nghĩ đến điều này, anh cũng chạy bạt mạng về hướng bệnh viện.
Đến cửa viện, Vân Tiên sải bước vào trong, bóng người thoắt cái đã đứng trước quầy bệnh viện, vô tình làm cho nhân viên thu ngân ở quầy sợ hết hồn.
"Người bị thương ở tay vừa được đưa đến đây đang nằm ở đâu?" Vân Tiên mở lời hỏi ngay.
Nhân viên thu ngân ngây ra, chỉ về phía một hành lang nói: "Vừa nhìn thấy đưa vào phòng cấp cứu bên đó rồi..."
Cô ta còn chưa dứt lời, Vân Tiên đã biến mất ngay trước mắt, tốc độ đó thực sự không thể nhìn rõ bằng mắt thường được.
Nhân viên thu ngân dụi dụi mắt, trong lòng vô cùng ngạc nhiên.
Ngoài cửa phòng cấp cứu, một người đàn ông cao lớn trung tuổi chau mày đi qua đi lại.
Người này là
quản lý của xưởng dệt, tên Cao Gián.
Tần Y Nhu là công nhân trong xưởng của ông ta, nếu bị thương quá nặng e là sẽ liên quan đến công xưởng. Nếu gặp phải công nhân khó dây sẽ phải bồi thường khoản tiền lớn, nên lúc này Cao Gián lòng như lửa đốt.
Chỉ là Cao Gián mới vừa giậm chân thì nhìn thấy một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp bất ngờ xuất hiện trước mặt, đưa tay túm lấy cổ áo mình.
"Tần Y Nhu đang ở đâu?" Vân Tiên túm lấy cổ áo Cao Gián hỏi.
Cao Gián vốn đang sốt ruột, nhưng lúc này nhìn thấy Vân Tiên cũng biết thím Vương đã đi báo cho người nhà công nhân, vì vậy ông ta hỏi: "Cháu là người nhà của Tần Y Nhu à? Bà ấy đang làm phẫu thuật trong phòng cấp cứu, nhưng bác sĩ nói tình hình... không khả quan lắm."
Bác sĩ nói, bàn tay của Tần Y Nhu có thể sẽ bị tàn phế, rất có khả năng còn phải cắt cụt.
Vì vết thương quá nghiêm trọng, hiện giờ người đã ngất đi rồi.
Chỉ là những lời này Cao Gián không nói ra.
Nếu nói ra, sợ là cô gái này không chịu nổi sự đả kích.
Cao Gián vừa nói xong, cửa phòng cấp cứu cũng được mở. Vị bác sĩ mặc áo khoác dài màu trắng bước ra, nhìn Vân Tiên và Cao Gián nghiêm túc nói:
"Ai là người nhà bệnh nhân? Tình hình của bệnh nhân hiện giờ rất không khả quan. Vì vết thương quá nghiêm trọng, thiết bị của bệnh viện chúng tôi cũng không đầy đủ, mà đưa đi bệnh viện Nhân dân Thành phố cũng không kịp nữa. Nên cách tốt nhất bây giờ là cắt cụt chi, nếu không, cứ tiếp tục tình trạng thế này e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng."
Thị trấn Tân Giang chỉ là một trấn nhỏ, thiết bị y tế không đầy đủ. Hiện tại lại là khoảng năm 1998, muốn đưa người từ đây đến bệnh viện Nhân dân Thành phố thực sự cũng không gần, đến lúc đó sợ rằng người sẽ xảy ra chuyện.
Bác sĩ cũng hết sức bất đắc dĩ mới đưa ra quyết định này.
Cắt cụt chi! Xong rồi!
Cao Gián vừa nghe vậy bỗng có chút lạnh người.
Nhưng không phải ông ta thực sự lo lắng cho Tần Y Nhu, mà là lo lắng cho số tiền công xưởng sẽ phải đền bù. Giờ mà cắt cụt tay số tiền bồi thường sẽ càng lớn!
Vân Tiên không nói lời nào, đôi mắt lạnh lùng nhìn vị bác sĩ mặc áo dài trắng toát. Cô tiến đến, mặt không biến sắc nói: "Y thuật của các người không thạo thì tránh ra cho tôi, để tôi mổ chính!"