Translator: Nguyetmai
Bên ngoài cửa phòng cấp cứu.
Vân Dịch bước tới bước lui, trên mặt hiện rõ sự lo âu. Cao Gián bên cạnh cũng sốt ruột không kém.
Mặc dù hai người nóng lòng, nhưng cũng biết phòng phẫu thuật không phải nơi có thể tùy tiện ra vào.
Nhưng điều làm Vân Dịch cảm thấy lạ chính là, anh nghe Cao Gián nói Tiểu Tiên vào trong đó rất lâu rồi, cũng không biết vào để làm gì, đến giờ vẫn chưa thấy ra.
Mẹ anh đang nằm trong đó, tính mạng nguy hiểm, còn bản thân anh chỉ có thể đứng đây chờ đợi. Nghĩ vậy Vân Dịch càng đứng ngồi không yên.
"Két…"
Đúng lúc này, cánh cửa vốn đóng chặt của phòng phẫu thuật mở ra.
Vẫn là vị bác sĩ trước đó bước ra đầu tiên, nhưng có thể thấy nét mặt ông ta nhẹ nhõm, còn có chút vui vẻ thoải mái.
"Bác sĩ, mẹ tôi thế nào rồi?" Vân Dịch vừa thấy bác sĩ đã lao lên hỏi ngay.
"Khụ khụ" Bác sĩ cố tình ho nhẹ hai tiếng để giữ bình tĩnh, sau đó mới tuyên bố: "Phẫu thuật đã thành công, hiện tại tình hình của người bệnh rất tốt, tin rằng không đến vài tháng là có thể hồi phục hoàn toàn như ban đầu!"
Hoàn toàn như ban đầu? Cao Gián nghe xong lập tức ngây ra.
Lúc đầu bác sĩ đã nói, tình hình của Tần Y Nhu nếu không cắt cụt chi sẽ có nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng vừa nãy Vân Tiên xông vào phòng phẫu thuật có một lát, mà bây giờ bác sĩ lại ra nói người đã không còn nguy hiểm gì nữa, lại còn có thể hồi phục hoàn toàn như ban đầu!
Lẽ nào Vân Tiên này có bản lĩnh vậy ư?
Vân Dịch thở phào nhẹ nhõm, cũng may, mẹ không sao rồi.
Vân Tiên cởi bỏ áo phẫu thuật và găng tay vô trùng rồi bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Vì không muốn để anh trai lo lắng, cô để cho bác sĩ ra trước thông báo tin tức.
Đồng thời, Vân Tiên cũng thương lượng trước với những bác sĩ này, cô có thể truyền lại kỹ thuật phẫu thuật cho họ, nhưng họ phải giúp cô giữ bí mật: chuyện phẫu thuật thành công là do cô làm.
"Anh, không sao rồi." Nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Vân Dịch, Vân Tiên nhẹ nhàng nói thêm một câu.
...
Tần Y Nhu tỉnh lại vào năm rưỡi sáng ngày hôm sau, sắc mặt không còn nhợt nhạt yếu ớt như ban đầu nữa, bà đã hồi phục lại chút khí sắc.
Vân Tiên gọt vài đường dao xong quả
táo, tự tay đút từng miếng vào miệng Tần Y Nhu, nhỏ nhẹ nói: "Mẹ, ăn từ từ thôi."
Giờ Tần Y Nhu có cảm giác như trở về từ cõi chết. Bà ngân ngấn lệ mỉm cười nhìn cô con gái hiểu chuyện của mình, đầy vui mừng.
Vân Dịch đã trở về thành phố ngay chiều hôm đó để đến trường học lớp tự học buổi tối, là do Tần Y Nhu khuyên can mãi, Vân Dịch mới chịu quay về trường đi học.
Vân Dịch muốn ở lại chăm sóc mẹ, muốn xin phép nghỉ học, nhưng Tần Y Nhu không đồng ý, sợ làm lỡ dở việc học của con.
Người bệnh là lớn nhất, Vân Dịch không còn cách nào khác đành nghe lời Tần Y Nhu. Hơn nữa bác sĩ cũng nói rồi, tình hình của Tần Y Nhu hiện giờ rất tốt, đã hoàn toàn qua khỏi nguy hiểm, vì vậy Vân Dịch mới trở về thành phố.
Vân Tiên vốn muốn đi cùng anh lên thành phố một chuyến, nhưng lúc này cũng đành gác lại kế hoạch.
Từ đầu đến giờ, người gọi là cha cô - Vân Cương vẫn chưa hề xuất hiện.
Điều này làm cho Vân Tiên càng thêm chán ghét người cha này.
Buổi tối, sau khi nấu cơm ở nhà xong, Vân Tiên gói ghém mang đến bệnh viện.
Tiền nằm viện khám bệnh của Tần Y Nhu đều do đại diện công xưởng là Cao Gián trả.
Về điểm này, công xưởng bên Cao Gián không hề quỵt nợ.
Để Tần Y Nhu tẩm bổ cho cơ thể, Vân Tiên cố ý làm một bát canh gà, đem đến bệnh viện.
Cô vừa đi đến phòng của Tần Y Nhu lại nghe thấy một giọng nữ sắc bén mà vô cùng tự tin, bức bách vọng ra:
"Y Nhu à Y Nhu, không phải chị cố tình làm khó em. Em xem giờ em bị thương đến thế này, chị thực sự cũng rất ngại phải đến đòi em món tiền trước đây cho em mượn. Nhưng đúng là hôm nay không còn cách nào khác, trong nhà chị cũng cần tiền lắm rồi, em xem có thể trả trước tiền cho chị được không?"