Translator: Nguyetmai
"Tớ cũng đi!"
Hứa Hách Triết nghe Vân Dịch nói muốn đưa Vân Tiên đi dạo phố bèn vội vàng tiếp lời, như sợ Vân Dịch sẽ bỏ rơi mình lại vậy.
Thế là ba người ra khỏi cổng trường, bắt xe tuyến số 1 đi về phía trung tâm lớn nhất của thành phố Long Môn.
Sau khi xuống xe, Vân Dịch không hề biết tuần trước Vân Tiên đã từng tới đây. Anh nhẹ nhàng nói với Vân Tiên: "Tiểu Tiên, lần trước mẹ xảy ra chuyện, anh không kịp đưa em lên thành phố, hôm nay em muốn mua gì thì cứ mua nhé!"
Tiền tiêu vặt của Vân Dịch đều được tiết kiệm từ tiền ăn. Bản thân anh không nỡ dùng, nhưng vì cô anh lại hào phóng như vậy.
Nếu cô thực sự mua thật nhiều những món đồ chơi mà con gái thích mang về thì không chừng những ngày tiếp theo, Vân Dịch sẽ phải ăn bánh bao chay thay bữa và uống nước suối.
Vân Tiên cảm thấy ấm áp trong lòng, lắc đầu nói với Vân Dịch: "Anh, chúng ta đi dạo thôi, em không cần mua gì cả."
Cô có tiền nhưng tùy tiện lấy ra thì không ổn lắm. Cô nhất định phải cải thiện điều kiện của gia đình mình một cách danh chính ngôn thuận. Quá trình này sẽ không diễn ra lâu đâu.
Cô muốn Vân Dịch và Tần Y Nhu được sống cuộc sống tốt hơn.
"Ấy chà, hai người lảm nhảm gì vậy? Em gái Vân Dịch, em muốn mua gì thì mua, hôm nay tiểu gia anh mời!"
Đương nhiên Hứa Hách Triết biết hoàn cảnh nhà Vân Dịch và Vân Tiên. Anh ta mở miệng đầy hào phóng, sau đó khoác vai Vân Dịch kéo đi về phía trước.
Gia cảnh nhà Hứa Hách Triết khá giả. Bình thường hơi chút tùy tiện nhưng chưa bao giờ tỏ ra khinh thường người nghèo.
Sau khi dạo một vòng quanh trung tâm thành phố, Hứa Hách Triết lôi Vân Dịch, kéo theo Vân Tiên cùng tới một nhà hàng cao cấp.
"Nói trước hôm nay tiểu gia là tớ mời, không thì hai người sẽ khinh thường tớ mất!" Hứa Hách Triết vừa nói vừa kéo Vân Dịch, Vân Tiên đi về phía nhà hàng.
Hứa Hách Triết thật sự là một người bạn đáng để thâm giao.
Anh ta và Vân Dịch thường luân phiên mời nhau. Khi đến lượt Vân Dịch mời thì anh ta thường tới những sạp hàng bán đồ ăn vặt. Khi tới lượt Hứa Hách Triết mời, anh ta nhất định phải lôi Vân Dịch tới nhà hàng cao cấp.
Thật khó kiếm được một người bạn như vậy.
Nhà hàng cao
cấp này có một cái tên rất nên thơ: Nhà hàng Thanh Vận.
Nhà hàng Thanh Vận là một nhà hàng bốn sao. Số lượng nhà hàng bốn sao ở thành phố Long Môn chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Số tiền dùng cho một bữa ăn ở đây có thể tương đương với nửa tháng lương của một công nhân lao động bình thường.
Có thể thấy gia đình Hứa Hách Triết khá giàu có. Chỉ có điều cụ thể gia đình anh ta làm gì thì đến ngay cả Vân Dịch cũng không biết.
Bước vào nhà hàng, Hứa Hách Triết liền đặt một gian nhỏ. Nhân viên phục vụ dẫn ba người lên lầu hai.
Gian phòng nhỏ nằm ở góc phía Đông của lầu hai. Khi ba người theo sau nhân viên đi xuyên qua các gian phòng khác thì có đi ngang một gian phòng lớn nọ.
Trương Thiết Quân và vợ là Tần Quân Lan ngồi trong phòng đang nâng ly, hào hứng nói chuyện trên trời dưới đất với khách.
Bỗng nhiên, đôi mắt Tần Quân Lan sáng lên nhìn về phía cửa ra vào chưa kịp đóng lại khi nhân viên mang đồ ăn tới. Bà ta nhìn thấy ba người Vân Tiên.
"Vân Tiên! Vân Dịch! Sao hai đứa lại ở đây!"
Tần Quân Lan nhìn thấy ba bóng người bèn đứng bật dậy, giẫm đôi cao gót của mình đi về phía cửa.
Vừa đúng lúc Vân Tiên đi tới cửa của căn phòng này thì chợt nghe thấy giọng nói sắc bén quen thuộc của Tần Quân Lan vang lên. Cô nheo mắt, dừng bước, quay đầu nhìn lại.
Cô thấy Tần Quân Lan đi cộp cộp cộp về phía mình với vẻ hung hăng.
"Sao bọn mày lại ở đây? Ở đây không có đồ ăn miễn phí đâu, bọn mày trả nổi không? Lẽ nào bọn mày định tới ăn chùa sao!"
Tần Quân Lan tự mình đưa ra kết luận, nói giọng rõ to với Vân Tiên và Vân Dịch trước mặt mọi người.
Giọng bà ta vang dội như sợ người khác không nghe thấy, hoàn toàn không có dáng vẻ nên có của một người làm bác chút nào.