Editor: Nguyetmai
Cuối tuần trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày quay lại trường học.
Còn một tuần nữa là đến ngày thi đấu bóng rổ, lịch luyện tập của mấy người Lý Hưởng Dịch cũng trở nên thường xuyên hơn.
Vân Tiên không tham gia vào những buổi luyện tập của bọn họ, đây là đặc quyền của cô.
Dù sao kỹ thuật của cô đã bày ngay trước mắt, không ai có thể nói "không" được.
"Tiểu Tiên, buổi tự học tối nay của lớp mình hủy rồi! Nghe nói buổi tối sẽ tổ chức chương trình hoạt động của khối! Còn nói muốn để cho học sinh lên biểu diễn tiết mục gì đó! Mà chủ nhiệm lớp mình cũng đồng ý rồi, còn nói là cho chúng mình thả lỏng để điều chỉnh trạng thái học tập nữa!"
Tiết học Mỹ thuật buổi chiều vừa kết thúc, Lữ Phi Yến đã ghé sát tai Vân Tiên nói, hưng phấn đến nỗi không thể kiềm chế.
Theo số lớp cao dần, năm thứ ba sắp phải đối mặt với kì thi lớn đầu tiên của đời người: thi cấp ba.
Với tình hình gay gắt như vậy, các bạn học sinh rất khó điều chỉnh tâm lý để học hành nghiêm chỉnh.
Vậy nên ban cán sự lớp đã họp lại, xin với chủ nhiệm lớp một đặc quyền, dùng một buổi tự học tối để tổ chức một hoạt động, muốn thổi bùng tinh thần, giúp các bạn học sinh sôi nổi hơn.
Nghe thấy không cần lên lớp học buổi tối, lại còn có hoạt động nữa nên học sinh trong lớp rất hào hứng, Lữ Phi Yến cũng vậy.
Thế là, vừa tan học Lữ Phi Yến đã chạy đến chỗ Vân Tiên nói cho cô nghe.
"Ừ." Vân Tiên gần như không có hứng thú gì với chuyện này, cô nằm nhoài trên bàn, chợp mắt một lát.
"Ây da ây da, Tiểu Tiên cậu đừng có mang cái bộ dạng dửng dưng như vậy mà. Hiếm lắm mới có dịp có một hoạt động như vậy. Chúng ta cũng không còn thời gian để chơi nữa, sắp tới phải chuyên tâm học hành rồi. Cậu cũng phải thể hiện vui mừng một chút chứ!" Lữ Phi Yến chu miệng nói.
Tiếp đó dường như Lữ Phi Yến lại nghĩ đến điều gì, cô nói với Vân Tiên: "Đúng rồi Tiểu Tiên, buổi biểu diễn tối nay còn có thể đăng ký đấy. Mình đã đăng ký lên hát một bài để làm nóng không khí, Tiểu Tiên cậu có muốn tham gia cùng mình không?"
Lúc này Vân Tiên mới ngẩng đầu lên, cô hé môi, nhìn Lữ Phi Yến cười cười: "Mình không tham gia đâu."
"Ừ... Vậy được." Lữ Phi Yến đành thôi.
...
Buổi tự học tối đến đúng hẹn.
Thực ra mục đích của việc tổ chức hoạt động này là để mọi người thả lỏng tâm trạng đang căng
thẳng của mình, thế nên chỉ cần đi đăng ký với ban cán sự, bất cứ ai trong lớp cũng có thể lên sân khấu biểu diễn một tiết mục nhỏ.
Ví dụ như hát một bài hoặc nhảy một điệu gì đó.
Thực ra hoạt động lần này là do Vương Nhu Nhu đại diện Ngữ văn của lớp nghĩ ra, thế nên toàn bộ hoạt động lần này đều do cô ta chủ trì.
Có thể nhìn ra được, Vương Nhu Nhu này rất thích chơi trội. Nếu không, trước đó đã chẳng buôn chuyện của Vân Tiên trước mặt mọi người trong lớp.
Khi bắt đầu chương trình, không khí hội trường quả thực vô cùng náo nhiệt. Lữ Phi Yến cũng lên sân khấu hát một bài, giọng ca ngọt ngào đã nhận được tràng pháo tay của cả lớp.
Vân Tiên cũng vỗ tay cổ vũ Lữ Phi Yến, cô ngồi tại chỗ xem chương trình.
Sau khi Lữ Phi Yến xuống sân khấu, Vương Nhu Nhu cầm bảng đăng ký biểu diễn của các bạn, đột nhiên nhìn về phía Vân Tiên một cách xấu xa, thầm hừ một tiếng.
"Tiếp theo là Vân Tiên, cậu ấy sẽ biểu diễn cho chúng ta một tiết mục vũ đạo, mọi người cùng vỗ tay chào mừng cậu ấy lên sân khấu nào!" Vương Nhu Nhu nhìn Vân Tiên một cách quái dị, giây tiếp theo chợt cất giọng.
Rõ ràng là Vương Nhu Nhu đã ghim hận, cô ta thù Vân Tiên ngày trước đã làm mình mất mặt, không thèm để ý đến cô ta, cho nên đã ghi tên Vân Tiên vào danh sách những người đăng ký tham gia biểu diễn.
Mà Vương Nhu Nhu cũng rất rõ xuất thân của Vân Tiên.
Cô đến từ nông thôn, nào có học qua vũ đạo?
Hừm, tên thì cô ta đã sớm viết vào rồi, Vân Tiên không nhảy cũng phải nhảy!
Vương Nhu Nhu bỗng nở một nụ cười xảo quyệt.
Cô ta đợi xem bộ dạng mất mặt của Vân Tiên! Ai bảo hôm đó Vân Tiên không nể mặt cô ta.
Đã nghèo còn lắm trò, đây là lỗi của Vân Tiên.