Đặc Công Vườn Trường

Ngang ngược vô lý, trọng nam khinh nữ


trước sau

Editor: Nguyetmai

Trong khi bọn họ ngẩn người, Vân Tiên đã đi đến đứng trước mặt Tần Y Nhu.

Từ ký ức của nguyên chủ, Vân Tiên có thể tìm được hình bóng của bà nội Lữ Lan Hoa.

Ngang ngược vô lý, không nói lý lẽ.

Bình thường Tần Y Nhu cũng phải chịu đựng không ít sự đay nghiến của Lữ Lan Hoa.

Nhưng tính cách của Tần Y Nhu là như vậy, bà sẽ không tranh cãi với người lớn, cho nên mới luôn bị người ta ức hiếp.

"Mày… mày dám nói tao chết đi sao? Được lắm! Ngay cả bà nội mà cũng không nhận! Đồ bất hiếu! Công lý ở đâu?" Lữ Lan Hoa phản ứng đầu tiên. Bà ta tức đến mức thở hổn hển, chỉ tay về phía Vân Tiên, hung dữ nói.

Lữ Lan Hoa là một bà già trọng nam khinh nữ.

Nếu như hôm nay người đứng ở đây dùng giọng điệu này nói chuyện với Lữ Lan Hoa là Vân Dịch thì bà ta tuyệt đối sẽ không nói chuyện bằng giọng điệu như vậy.

Nhưng đáng tiếc, Vân Tiên lại là con gái, vì vậy Lữ Lan Hoa không vừa mắt!

Cháu trai và cháu gái cũng phải phân biệt rõ ràng!

"Không phải chính bà nói sao? Mẹ tôi muốn ly hôn với Vân Cương thì trừ phi bà chết, nếu không thì bà không đồng ý?" Vân Tiên hơi híp mắt lại, lông mi dài khẽ rung.

Mọi người nghe xong, trong lòng cũng hơi rung động.

Vừa nãy đúng là Lữ Lan Hoa đã nói lời này, nhưng trong lòng mọi người đều biết lời của bà ta chỉ là nói trong lúc tức giận, dùng để uy hiếp Tần Y Nhu mà thôi. Bà ta nào dám chết thật chứ?

Nhưng Vân Tiên lại coi lời nói này là thật. Cô lạnh lùng nhìn bà nội trên danh nghĩa của mình, chậm rãi lên tiếng: "Nếu bà không đồng ý vậy thì bà chết đi! Mẹ tôi sẽ không tiếp tục sống cùng Vân Cương nữa. Cuộc hôn nhân này nhất quyết phải kết thúc!"

Vân Tiên gọi thẳng tên của Vân Cương, qua đó có thể thấy cô thật sự không coi Vân Cương là cha mình.

Cha như vậy căn bản không phải cha!

"Mẹ mày ly hôn hay không còn phải để một con nhóc xấu xa tí tuổi ranh như mày chen mồm vào hả?" Lữ Lan Hoa bị chọc tức, bà ta hét lớn tiếng, thở hổn hển.

Cuối cùng, bà ta nghiến răng,
quát hai người Vân Tiên và Tần Y Nhu: "Được! Ly hôn thì ly hôn! Nhưng hai đứa chúng mày phải ra đi tay trắng! Đồ đạc trong nhà này chúng mày không được mang đi một thứ nào cả! Còn nữa, Tiểu Dịch phải đi theo tao!"

Đối với Lữ Lan Hoa thì căn nhà này và cháu trai Vân Dịch là quan trọng nhất!

Nói cách khác, "máy rút tiền" Tần Y Nhu liều mạng kiếm tiền cho nhà bọn họ đã không giữ lại được nữa thì cứ mang theo Vân Tiên cùng nhau cút đi!

Nhưng Vân Dịch là cháu của bà ta thì nhất định phải để lại!

Vân Tiên lại nở một nụ cười nửa miệng.

Nếu như cô nhớ không nhầm thì nhà này có thể xây được lên tầng hai đều là nhờ vào tiền mà Tần Y Nhu kiếm được.

Mấy năm nay Tần Y Nhu vì cái nhà này mà bỏ công tốn sức, tuyệt đối không phải một, hai câu là có thể nói rõ.

Vậy mà Lữ Lan Hoa lại muốn bọn họ ra đi tay trắng?

Đây không phải là ức hiếp người khác trắng trợn sao?

Vân Tiên đang định nói thì lại bị Tần Y Nhu cướp lời.

"Mẹ! Cuối cùng con gọi mẹ một tiếng mẹ, bởi vì mẹ cũng là một người mẹ, cũng hiểu nỗi khổ của người làm mẹ." Tần Y Nhu tức giận, lau nước mắt nói: "Toàn bộ đồ đạc trong nhà này con có thể không cần, nhưng Tiểu Dịch thì con phải đưa đi!"

"Không được!" Tần Y Nhu vừa nói xong, Lữ Lan Hoa đã kích động hét lớn.

Đó là cháu của bà ta!

Lữ Lan Hoa sinh được hai đứa con trai, Vân Chính và Vân Cương.

Trong nhà, con cả Vân Chính chỉ có một đứa con gái, cũng chính là Vân Hiểu Á. Chỉ có nhà con trai thứ Vân Cương có một đứa con trai!

Bà ta chỉ có một đứa cháu đích tôn, sao có thể nhìn cháu mình đi theo Tần Y Nhu được?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện