Translator: Nguyetmai
Tiếng gãy xương sườn kêu "rắc" ở phần bụng của Lâm Mộng Vũ khiến mọi người có mặt nghe thấy đều khiếp sợ dựng lỗ chân lông.
Vừa rồi Vân Tiên chỉ thúc đầu gối vào bụng Lâm Mộng Vũ một cái mà đã khiến xương sườn của cô ta bị gãy!
Đó là sức mạnh gì vậy?
Đây là sức mạnh mà người bình thường có thể có sao?
Huống hồ, xương sườn bị gãy không phải là trò đùa! Có thể gây nguy hiểm tới tính mạng đấy!
Bởi vì toàn bộ nội tạng đều nằm ở phần bụng. Nếu xương ở đây bị gãy, đâm rách phần nội tạng nào đó dẫn tới chảy máu thì người đó sẽ nguy hiểm tới tính mạng!
Cô Vương và cô giáo nhiều tuổi hơn kia đều là người có thường thức. Hai người thấy vậy lập tức bị dọa tới mức mặt trắng bệch.
Nếu Lâm Mộng Vũ thật sự xảy ra chuyện gì ở đây thì bọn họ đừng mong sống yên ổn!
"Là trò Vân Tiên phải không? Vừa rồi em lại dám ra tay đánh người! Còn khiến bạn bị thương! Vì chuyện này em sẽ phải chịu hình phạt nặng nhất của nhà trường!"
Cô Vương vừa thấy hoang mang sợ hãi lại vừa ghét Vân Tiên, cô ta liền hung hăng đe dọa.
Cô giáo nhiều tuổi hơn ít nhiều cũng có kinh nghiệm hơn cô Vương.
Chuyện cũng đã xảy ra rồi, cô giáo này lập tức dặn dò một tiếng rồi chạy đi gọi người đưa Lâm Mộng Vũ tới bệnh viện. Lâm Mộng Vũ đau tới mức lăn lộn trên đất, không nói nên lời.
Còn đợi thêm nữa thì sẽ nguy hiểm tới tính mạng mất!
Gặp phải chuyện này mà còn không đưa người tới bệnh viện thì thật sự sẽ xảy ra chuyện!
"Bạn ấy không khiến em mất tay, mất chân nên không phải chịu sự trừng phạt của nhà trường. Em cũng không làm bạn ấy mất tay, mất chân nên đương nhiên cũng không phải chịu phạt."
Cô đánh vào bụng Lâm Mộng Vũ, tay chân cô ta vẫn còn lành lặn. Vân Tiên khoanh tay trước ngực bình tĩnh nói với cô Vương.
Cô đã ra tay nhẹ lắm rồi. Vừa rồi cô đã kiểm soát sức mạnh, cùng lắm thì Lâm Mộng Vũ bị đau một trận là khỏi, tuyệt đối không nguy hiểm tới tính mạng.
"Em! Em đợi bị nhà trường xử phạt đi!"
Cô Vương bị lời nói của Vân Tiên chặn họng, tức giận đùng đùng.
Một lúc sau, cô giáo còn lại gọi một vài thầy giáo nam có sức khỏe tới phối hợp nhấc Lâm Mộng Vũ lên, cẩn thận đưa cô ta tới trạm xá nằm trong trấn Tân Giang.
Cả mấy thầy cô và hai nữ sinh đi theo Lâm Mộng Vũ cũng đi cùng. Bọn họ có vẻ lo lắng, sợ Lâm Mộng Vũ xảy ra chuyện.
Trong chốc lát, chỉ còn lại Vân Tiên và Lữ Phi Yến trong nhà vệ sinh.
"Tiểu Tiên, cậu vừa đánh Lâm Mộng Vũ bị thương. Cô ta là con gái hiệu trưởng trường mình. Nếu cô ta có xảy ra chuyện gì, chắc chắn hiệu trưởng sẽ không tha cho cậu đâu. Nếu đến lúc đó hiệu trưởng đuổi học cậu thì phải làm sao?"
Lữ Phi Yến cũng lo sợ.
Dù sao cô ấy cũng chỉ là một học sinh bình thường nên đương nhiên cũng bị dọa sợ khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi.
Những đứa trẻ xuất thân từ nông thôn, nếu không thể tiếp tục đi học thì chỉ có thể về nhà trồng ruộng, làm thuê mà thôi.
Và như vậy theo như người dân quê nói thì là cả đời sẽ chẳng có lối thoát.
Cả đời này cũng đừng nghĩ tới việc ra khỏi thôn làng đến với cuộc sống nơi thành thị.
Nói trắng ra là không có tiền đồ!
Vậy mà Vân Tiên chỉ nhún vai. Vừa rồi cô đã kiểm soát sức mạnh, Lâm Mộng Vũ cùng lắm chỉ đau rồi sẽ khỏi thôi.
Thực ra, nếu vừa rồi cô Vương không dùng lời cay nghiệt như thế thì Vân Tiên cũng không ngại nối lại xương sườn ở phần bụng cho Lâm Mộng Vũ.
Nhưng giờ xem ra không cần thiết phải làm vậy.
"Cô ta sẽ không sao đâu."
Vân Tiên cong môi cười.
Có điều, Lâm Mộng Vũ cũng xem như là hung thủ trực tiếp giết chết nguyên chủ. Vừa rồi cô không lấy mạng cô ta là đã hời cho cô ta lắm rồi.
Dù sao, nguyên chủ đã phải trả giá cả tính mạng.
Một cô gái đang ở thời kỳ đẹp nhất của tuổi thanh xuân đã bị Lâm Mộng Vũ trực tiếp giết hại.
"Reng reng reng…"
Lữ Phi Yến còn đang định nói gì đó thì tiếng chuông vào lớp đúng giờ vang lên.
"Lên lớp thôi."
Vân Tiên nói.
Cô vừa làm Lâm Mộng Vũ bị thương. Nếu là học sinh khác, làm vậy với bạn học của mình có lẽ sớm đã bị dọa sợ tới mức hồn bay phách tán. Nhưng cô vẫn nói với Lữ Phi Yến bằng giọng hết sức bình tĩnh rồi ra khỏi nhà vệ sinh đi về phía lớp học.
Lữ Phi Yến ngẩn người. Sao cô còn lo lắng hơn cả Vân Tiên, nếu Lâm Mộng Vũ thật sự xảy ra chuyện thì phải làm thế nào.
Lát sau, Lữ Phi Yến cũng vừa đi vừa chạy về phía lớp học.
Vân Tiên đi trước cong môi cười, để lộ vẻ mặt đầy mong đợi.
Trường học, sẽ là một nơi như thế nào đây?
Kiếp trước, cô bị tổ chức bắt đi từ nhỏ, trải qua huấn luyện tàn khốc, mười mấy năm chỉ sống cuộc sống giết người hoặc luôn cảnh giác bị người khác giết. Cô chưa từng được đi học, chưa từng được trải nghiệm cuộc sống của một người bình thường.
Chính vì vậy, cô rất mong chờ.