Editor: Nguyetmai
Cô Kim vừa nói xong, tất cả mọi người đều chỉ có chung một biểu cảm: không dám tin.
Lữ Phi Yến vốn đang lo lắng về thành tích của mình, vừa nghe xong không khỏi ngẩn người. Cả Vương Nhu Nhu mới được cô giáo tán dương thành tích tiến bộ, bấy giờ cũng nghệch mặt không tin.
Tất cả học sinh trong lớp kinh ngạc đến nỗi hơi thở như ngừng lại một nhịp.
Thiên tài xuất chúng trong lời đồn, tại kỳ thi liên kết năm trường đã vượt qua các học sinh ưu tú của trường trung học Nhất Trung, xuất sắc đạt được số điểm tối đa cho cả bốn môn thi lại là Vân Tiên – người lần nào thi cũng xếp nhất từ dưới đếm lên của lớp họ?
Không, làm sao có chuyện đó được?
Hôm nay không phải là ngày Cá tháng Tư đấy chứ?
"Không thể nào! Làm sao có chuyện đó được! Cậu ta thi bốn môn đều đạt điểm tối đa? Đùa nhau à!" Vương Nhu Nhu cầm trong tay bài thi đạt "108" điểm của mình hét lên.
Sau đó, Vương Nhu Nhu tiếp tục khua môi múa mép vô cùng khoa trương: "Lúc làm bài thi, rõ ràng cậu ta chỉ dùng mười phút để làm bài! Như thế làm gì có chuyện đúng hết? Chắc chắn có nhầm lẫn ở đâu rồi, đúng, nhầm lẫn rồi… Cậu ta quay cóp! Cô giáo, nhất định là cậu ta quay cóp!"
Lúc này cảm xúc của Vương Nhu Nhu vô cùng phức tạp.
Cảm giác nực cười ùa về trong tâm trí cô ta khi nhớ lại những hành động và lời nói trước đây của mình với Vân Tiên.
Thế nhưng khi những lời nói nửa vời của Vương Nhu Nhu lọt vào tai mọi người, chúng lại biến thành ý khác.
Vân Tiên chỉ dùng mười phút để làm bài thi? Ồ, họ nhớ ra rồi!
Quả thật hôm ấy Vân Tiên chỉ viết một lúc sau đó lăn ra ngủ!
Nhưng tại sao cậu ấy có thể đạt được điểm số cao nhất trong năm trường?
Lẽ nào đối với Vân Tiên mà nói, những đề thi khiến bọn họ đau đầu nhức óc này chỉ cần làm bừa là có thể đạt được điểm tối đa?
"Cậu cũng nói, mỗi môn thi tôi chỉ dùng mười phút để làm bài, vậy quay cóp kiểu gì? Chép bài của bạn khác? Thành tích của họ có cao hơn tôi không! Hay là chép tài liệu? Mười phút để làm bài, đủ để tôi chép hết à?" Vốn dĩ Vân Tiên không phải là người có thể ngồi yên khi thấy người khác bôi nhọ mình.
Cô đứng dậy, dùng lời lẽ bén nhọn dội một gáo nước lạnh về phía Vương Nhu Nhu.
Cô Kim ho một tiếng, rõ ràng rất đồng tình với cách nói của Vân Tiên.
Dù sao cô cũng là chủ nhiệm của lớp 9-6, lại là giáo viên môn Ngữ văn với thâm niên giảng dạy hơn mấy chục năm. Đối với bài làm của học sinh, cô chỉ cần nhìn qua là biết tự làm hay quay cóp.
Huống hồ, đúng như Vân Tiên nói, con bé mà quay cóp thì quay cóp kiểu gì?
Chép bài của người khác? Trong lớp có ai đạt được thành tích tốt như thế đâu mà để cho con bé chép!
Cho dù có chép từ tài liệu, cũng không thể nào chép hoàn hảo cả bốn môn đạt điểm tuyệt đối!
Nói thực, khi nhận được thành tích của Vân Tiên, người kinh ngạc nhất chính là cô Kim.
Thành tích của một người, sao có thể thay đổi lớn như vậy được?
Đội sổ của cả trường lại có thể xếp thứ nhất trong cả năm trường!
"Thôi được rồi, không nói nữa. Vấn đề này bên trường đã xác nhận qua, cũng đã phân tích tương đối về bài thi của bạn Vân Tiên. Nhà trường có thể khẳng định đây không phải là kết quả quay cóp, vì phương thức phân tích đáp án Toán học của Vân Tiên, cùng luận điểm sử dụng trong bài thi Ngữ văn và mạch suy nghĩ giải đề môn Anh văn đều khá chi tiết! Bài làm này có thể theo kịp trình độ của một sinh viên, thậm chí một nghiên cứu sinh, Thạc sĩ!"
Cô Kim hít một hơi thật sâu, dùng giọng điệu kinh ngạc còn chưa bình tĩnh lại từ lúc nhận được tin tức để nói.
Cô Kim vừa nói xong, toàn bộ học sinh trong lớp hít vào một luồng khí lạnh, đặc biệt có thể thấy rõ vẻ mặt của Vương Nhu Nhu cũng đã thay đổi hoàn toàn.
Lúc này trên mặt cô ta lại có thêm vài phần sùng bái đối với Vân Tiên