Edit: Mỹ Linh
Beta: Angela
Diệp Thiều Hoa đưa hành lý tới một nhà trọ cách trường đại học không xa rồi mới tới trường để báo cáo.
Viện sĩ khoa máy tính đứng chờ cô ở trước cửa phòng thí nghiệm, khi cô tới lập tức dẫn cô đi tham quan tất cả mọi nơi trong phòng thí nghiệm, khiến rất nhiều người để ý: "Cuối cùng cũng chờ được em về, em thấy phòng thí nghiệm ở đây thế nào? Có muốn ở lại nơi này không?"
Đối với một quốc gia thì nhân tài là một thứ rất quan trọng, nhất là loại nhân tài như Diệp Thiều Hoa, Viện sĩ và Cố Cảnh Vân là người quen cho nên đều biết những việc mà Diệp Thiều Hoa đã làm ở nước Mỹ, thế nên mới không tiếc bất kỳ giá nào mời Diệp Thiều Hoa qua làm sinh viên trao đổi.
"Viện sĩ, việc này nói sau đi, thầy cũng biết đại bản doanh của em đều đặt ở nước Mỹ mà." Diệp Thiều Hoa nở nụ cười.
"Nếu em muốn thì tôi có thể báo lên trên." Nói đến đây, viện sĩ còn nhìn cô một cái: "Mà có Cố thiếu gia ở đây, em còn sợ không dọn được đại bản doanh của em về sao?"
"Anh ấy cũng vẫn đang đau đầu về chuyện này đấy." Thật ra nếu Diệp Thiều Hoa muốn dọn đại bản doanh của mình về nước thì cũng không phải là không có cách, chẳng qua những lời này không thể nói cho viện sĩ biết được, dù sao cô còn có chuyện khác phải làm: "Thầy có lẽ không biết, sau khi em rời đi thì FBI đã lập tức ra tay khiến em thiếu chút nữa không về nước được... nhưng nếu các thầy muốn hợp tác cùng Tinh Hà thì cũng không phải là không có cách."
Sắc mặt của Viện sĩ vốn có chút sa sầm nhưng sau khi nghe tiếp câu nói của Diệp Thiều Hoa thì nở nụ cười.
Bọn họ tìm Diệp Thiều Hoa về chính là vì kỹ thuật Internet của Tinh Hà, nhưng mà không nghĩ tới Diệp Thiều Hoa lại thẳng thắn như vậy.
Bản thân Viện sĩ cũng biết loại nhân tài như Diệp Thiều Hoa chính là thứ mà mỗi quốc gia đều hận không thể cướp về giấu cho riêng mình, nếu không phải hoàn toàn bất đắc dĩ thì nước Mỹ chắc chắn sẽ không thả người về.
Ông còn muốn nói thêm gì đó với Diệp Thiều Hoa, nhưng không ngờ Diệp Hàm lại tìm tới, viện sĩ nhìn cô một cái rồi chỉ đành tiếc nuối rời đi.
Diệp Thiều Hoa híp mắt xoay người, còn chưa nói gì thì Diệp Hàm đã trực tiếp ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô.
"Làm sao thế?" Hai năm trôi qua, Diệp Hàm cũng cao hơn trước nửa cái đầu, chiều cao của Diệp Thiều Hoa so với phái nữ thì không tính là thấp, nhưng bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng cao đến cằm cậu.
Diệp Hàm cũng biết đây là chỗ công cộng, ôm một lát rồi buông Diệp Thiều Hoa ra, lỗ mũi và đôi mắt đều đỏ ngầu.
Vốn dĩ hôm nay cậu sẽ giúp Diệp Thiều Hoa thu xếp chỗ ở, nhưng không nghĩ đến Diệp Kha nhân lúc ba Diệp bệnh , đã đá ba của cậu xuống, trực tiếp nắm giữ công ty Diệp Thị và nguồn kinh tế của cậu trong tay, còn nói những lời kỳ lạ.
"Chị ấy nói em dù sao cũng phản bội chị ấy, chị ấy chẳng qua chỉ là ra tay trước để chiếm lợi thế." Diệp Hàm ngồi trên cầu thang, cúi đầu ôm gối, giọng nói khàn khàn: "Nhưng sao có chuyện này được chứ, chị ấy là chị ruột của em mà."
Có nhiều lúc cậu cảm thấy ánh mắt mà Diệp Kha nhìn cậu giống như hận không thể ăn tươi nuốt sống cậu vậy.
Diệp Thiều Hoa vỗ vỗ đầu cậu, chân mày cũng nhíu lại, Diệp Hàm cũng chưa làm bất cứ chuyện gì, Diệp Kha này... chẳng lẽ sau khi sống lại, bị điên rồi?
Ở bên này, Diệp Kha trở về Đại học Bắc Kinh.
Vừa về đã nghe được đám người đang thảo luận sinh viên trao đổi cái gì đấy, còn biết được viện sĩ đặc biệt chờ người đó tới báo tin.
Tài liệu của Diệp Thiều Hoa cũng không bảo mật hoàn toàn, có vài người cũng hỏi thăm được ít nhiều, ví dụ như Diệp Thiều Hoa là hội trưởng hội học sinh của khoa CS ở đại học Stanford, trong hai năm theo học lấy được vô số bằng khen, thậm chí tờ báo quốc tế về IT còn đặc biệt vì cô mở một trang bìa chuyên môn.
Diệp Kha không thể không coi trọng vị học sinh trao đổi này, hai năm qua cô ta lấy được không ít sự tán thưởng và chú ý của mọi người, bây giờ trong trường lại đột nhiên xuất hiện một người như vậy, cô ta lại bắt đầu so sánh hai người với nhau theo bản năng.
Nhưng cô ta không thể ngờ rằng mình lại gặp hai người Diệp Thiều Hoa và Diệp Hàm ngay cầu thang cạnh phòng thí nghiệm, còn có một vị học trường của phòng thí nghiệm, dáng vẻ của người nọ có chút khách khí với Diệp Thiều Hoa.
Diệp Kha chỉ Diệp Thiều Hoa, bỗng nhiên nghĩ đến: "Cô chính là vị học sinh trao đổi đó?"
Có lẽ sắc mặt của Diệp Kha quá đáng sợ, làm cho vị học trưởng và viện sĩ vừa mới bước ra dừng chân một chút.
"Diệp Kha em tới đúng lúc lắm, giới thiệu cho em biết một chút, vị này là thành viên mới của phòng thí nghiệm, bạn học Diệp Thiều Hoa,