Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Khánh Linh
Beta: Linh Đang
Cuối cùng, ánh mắt của Cốc Hồng nhìn Diệp Cẩn vô cùng nóng bỏng: "Diệp Cẩn, chờ em đến học viện Ryan, toàn bộ học viện đều sẽ phải chấn động vì em."
Nghe được những lời này của Cốc Hồng, Diệp Cẩn chỉ cười không nói, nhưng nội tâm lại đang cuộn trào.
Đời trước cô chỉ là một người vô cùng bình thường, hoàn toàn không ngờ tới mình cũng sẽ được đối xử như một nhân vật chính trong tiểu thuyết.
Học viện Ryan, cô ta càng ngày càng mong chờ.
Càng chờ mong gặp lại Diệp Thiều Hoa, không biết khi tới học viện Ryan nhìn thấy thực lực của mình sẽ kinh ngạc tới cỡ nào.
"Tiểu thư Diệp Cẩn, Đại trưởng lão nói cô sắp tới học viện Ryan, bảo tôi đem kim tệ và ma hạch đưa cho cô.” Lúc này, có một hạ nhân gõ cửa tiến vào, đưa cho Diệp Cẩn chiếc nhẫn không gian đã chuẩn bị từ trước, vẻ mặt vô cùng cung kính.
Diệp Cẩn nhận lấy, nhìn thoáng qua, có chút sợ hãi thán phục năng lực của Đại trưởng lão.
Trong nhẫn có một vạn kim tệ, còn có một trăm ma hạch cấp một, năm mươi ma hạch cấp hai.
Những thứ này tương đương với tài sản của một Ma pháp sư cấp bốn rồi.
"Có Đại trưởng lão này thật đúng là may mắn.” Thấy như vậy, Cốc Hồng hừ nhẹ một tiếng.
Trước kia khi thấy Diệp Thiều Hoa có tinh thần lực đạt cấp S, anh ta còn từng sợ hãi thán phục qua, nhưng bây giờ thấy được cố gắng của Diệp Cẩn, ngoài ra thực lực của cô cũng đang tăng lên nhanh chóng, đã hoàn toàn ném Diệp Thiều Hoa ra sau đầu.
Còn một chuyện quan trọng nhất chính là Diệp Thiều Hoa thật không có mắt nhìn
Trên Đại lục Ma pháp này có ai mà không biết Ryan là học viện dạy ma pháp tốt nhất, những giáo sư của đều từ cấp năm trở lên, trong thư viện lại càng phong phú hơn cái gì cũng có, quan trọng nhất là học viện Ryan có Thần khí có thể giúp thân thể rèn luyện tinh thần lực.
Có thể nói, ở trong học viện Ryan một ngày còn tốt hơn ba ngày luyện tập ở bên ngoài.
Cho nên tất cả học viên mới sau khi nhận được tin trúng tuyển đều sẽ ngay lập tức tới học viện Ryan mà cố gắng học tập, thế nhưng Diệp Thiều Hoa lại ngoan cố muốn đi rừng rậm ma thú rèn luyện.
Lúc này Cốc Hồng sẽ không nói cô khắc khổ, mà chỉ có thể nói cô ánh mắt thiển cận.
Chắc hẳn cô ta cho rằng mình có tinh thần lực cấp S thì rất lợi hại, thế nhưng cô ta không biết, đợi đến hai tháng sau, hết thảy học viên mới ở học viện Ryan đều đã có tiến bộ rất lớn trong việc vận dụng ma pháp, chỉ có cô ta vẫn đang dậm chân tại chỗ mà thôi.
Cả hai người đều chuẩn bị ngày mai đi tới học viện Ryan.
Vì thế không tiếp tục nghĩ tới chuyện này nữa.
Mà bên này.
"Đại trưởng lão, tôi không nhìn lầm.” Tâm phúc của Đại trưởng lão nhẹ giọng nói: "Tiểu thư Diệp Cẩn đã lấy thực lực của Ma pháp sư cấp một gần như đánh bại được Ma pháp sư cấp hai, vì thế những Ma pháp sư cấp một thông thường khác với cô ấy mà nói căn bản là không có vấn đề gì, lúc ấy cũng có rất nhiều người nhìn thấy trên thao trường."
Quả nhiên là như vậy, lịch sử đang được lặp lại.
Đại trưởng lão hít sâu một hơi, ông ta tuyệt đối không muốn thấy cảnh toàn bộ nhà họ Diệp diệt môn lần thứ hai.
Cũng may, ông ta đã chọn đúng người để dựa dẫm, nếu không, chờ đến khi nhà họ Diệp diệt môn ông ta vẫn sẽ bất lực như cũ, lần này không thể lại tiếp tục ngồi chờ chết.
Nghĩ tới đây, ông ta lập tức triệu tập tất cả mọi người nhà họ Diệp lại ngay trong đêm.
Chờ đến khi Diệp công tước đến, ông ta mới nói ra dự định của mình: "Tộc trưởng, chúng ta tách tộc đi."
Một câu nói này,