Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Thiên Vân
Beta: Linh Đang
Cốc Hồng biết Diệp Cẩn vẫn luôn rất thần bí, dường như cô ta biết được rất nhiều chuyện.
Bây giờ nghe cô ta nói thế, anh ta cũng không hoài nghi gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Được, anh sẽ nhờ người chuyển lời giúp em."
Anh ta có chút giao tình với Lâm Tiêu xếp vị trí thứ ba kia. Trong trường học này, người có thể gửi lời đến cho Phượng Li Vân, cũng chỉ có Lâm Tiêu.
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
Lâm Tiêu ôm cánh tay mà tựa vào cạnh cửa, nghe xong mấy lời nói của đàn em cấp dưới thì xua tay bảo anh ta rời đi, đôi mắt phượng cười nhưng lại không cười: “Thế kỷ 21 à? Thú vị thật."
"Ma pháp Công hội vẫn luôn muốn cậu làm hội phó, vì sao cậu không nhận lời vậy?" Trong phòng, Hiệu trưởng của học viện Ryan nhìn bóng dáng màu trắng trước mặt, anh ta đang chậm rãi mà xối nước, trên mặt như phủ lên một lớp sương lạnh.
Cẩm bào màu trắng rủ xuống phủ trên mặt đất, đáng lẽ là một tư thế vô cùng tao nhã, nhưng không hiểu sao lại mang theo nét sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Không biết có phải ma pháp của anh mang thuộc tính băng hay không, mà nơi nào anh ta đi đến nhịt độ ở đó cũng sẽ giảm xuống vài độ.
Từ khi hiệu trưởng Ryan quen biết anh, chưa bao giờ ông nhìn thấy anh mỉm cười.
Ông luôn nhìn không thấu người học sinh này, đến bây giờ ông còn không biết anh ta xuất thân từ gia tộc nào, Đại lục ma pháp chưa bao giờ có nhân vật nào đáng sợ như thế. Cả tiểu yêu nữ luôn được đồn đãi trong trường học này cũng không bằng được một phần mười anh ta.
Hiệu trưởng học viện Ryan không hiểu nổi tại sao anh ta đã giữ vững vị trí đầu trên bảng xếp hạng ma pháp liên tục ba năm nay không người nào có thể thay thế được mà vẫn mãi không chịu tốt nghiệp, ngày nào cũng chạy tới chỗ này.
"Đơn thương độc mã.” Nghe vậy, Phượng Li Vân nhấp một ngụm trà: “Quen rồi."
Hiệu trưởng cũng câm nín, nhưng ông cũng không nói gì, dù sao Phượng Li Vân ở lại trường này cũng khiến người khác kinh sợ, ông xua tay: “Lần này cậu đên Thâm Uyên cũng mệt mỏi rồi, đi về trước đi, Lâm Tiêu còn ở bên ngoài đó."
Lâm Tiêu vẫn chờ ở bên ngoài còn đang cà lơ phất phơ híp mắt đùa giỡn với nữ sinh lầu dưới, nhưng khi khóe mắt nhìn thấy bóng người đi ra khỏi phòng trong, khuôn mặt anh ta lập tức nghiêm túc lên ngay.
"Vân lão đại” Anh ta bật thẳng người dậy: “Tôi có một chuyện muốn nói với cậu."
Phượng Li Vân vừa đi đến chỗ ở của mình, vừa không chút để ý gật đầu.
Lâm Tiêu nhìn thấy anh còn đang thưởng thức một thanh đao sáng như tuyết trong tay.
"Chính là Cốc Hồng của Thương Lang Đế Quốc đó, người mà lúc trước tôi cứu trong rừng rậm ma thú, cậu ta nói có người muốn gặp cậu.” Lâm Tiêu nhìn thấy Phượng Li Vân đang đẩy cửa muốn bỏ đi thì tiếp tục hồi tưởng lại cái từ gượng gạo nọ: “Hỏi cậu có biết thế kỷ 21 hay không?"
"Vân lão đại, thế giới 21 là cái gì?"
Lâm Tiêu nhìn thấy cái bàn tay có khớp xương rõ ràng kia - khi nghe được từ thế kỷ 21 - thì hơi dừng lại một chút.
"Cốc Hồng nói người kia tên là Diệp. . . . . . Diệp cái gì đó.” Trí nhớ của Lâm Tiêu có chút hỗn loạn, cân nhắc hồi lâu mới nghĩ ra: “Đúng rồi, tên là Diệp Cẩn, tôi nhớ ra rồi, học sinh mới của năm nay, còn là một “hắc mã” đang trổ hết tài năng trong đám tân sinh."
Đây là lần đầu tiên Lâm Tiêu nhìn thấy gương mặt luôn không đổi sắc của Phượng Li Vân có chút biến hóa.
Đôi đồng tử đen lay láy của anh liếc nhìn qua, giọng nói trầm mà lạnh: “Cậu nói cô ta. . . . . . Họ Diệp?"
**
Bên này, Cốc Hồng và Diệp Cẩn đã đưa Lan Tư ra ngoài cổng trường.
Diệp Cẩn có tâm sự trong lòng, cho nên vẫn luôn cảm thấy không yên tâm.
"Tại sao em biết anh ta nhất định sẽ gặp em chứ?" Cốc Hồng không biết Diệp Cẩn quen biết Phượng Li Vân từ khi nào.
Nghe vậy, Diệp Cẩn khẽ nở nụ cười, còn rất tự tin mà nói: “Trên thực tế, nếu không nhờ có em, anh ta chưa chắc có thể xuất hiện trên thế giới này."
Câu nói này khiến cho nội tâm Cốc Hồng chấn động, đáy mắt cuồn cuộn, một lúc lâu sau cũng không nói câu nào.
Thế nhưng lại ghi nhớ những lời này trong lòng.
Diệp Cẩn cũng không nói gì nữa, nhưng khi đi ngang qua khu E, cô ta chợt nhớ tới vị trí trong bảng xếp