Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Angela
Beta: Angela+Tố Hiên
Tư Đặc không ngờ tới vốn dĩ anh ta chỉ nghĩ được ăn cả ngã về không, mất đi hy vọng sống, lại được Diệp Thiều Hóa cứu về từ con đường gian khổ.
Anh ta bỏ qua lời chúc mừng của nhóm bạn ở bên ngoài, đuổi theo Diệp Thiều Hoa.
“Cảm ơn cô Diệp tiểu thư, sau này nếu cô có việc gì, Tư Đặc tôi nhất định dù chết cũng không chối từ.” Sau khi Tư Đặc bày tỏ lòng biết ơn xong, mới rối rắm liếc mắt nhìn Diệp Thiều Hoa một cái.
Cuối cùng như đang quyết định điều gì đó, nhìn cô nói: “Còn nữa, Diệp tiểu thư cô rời khỏi liên minh Z đi, thật ra liên minh M cũng rất tốt.”
Diệp Thiều Hoa nghe xong, không khỏi nghiêng mắt nhìn về phía Tư Đặc, “Đến liên minh M làm gì?”
Nghe vậy, Tư Đặc quan sát chung quanh, sau khi xác định không có ai, mới thấp giọng nói: “Họ Mạnh chính là gia đình đệ nhất y sư ở liên minh Z, tôi biết cô rất lợi hại, nhưng một mình cô sao có thể đối kháng cùng bọn họ, đặc biệt cô đã huỷ hoại đệ nhất thiên tài của gia tộc họ, gia tộc điên cuồng như vậy, cô đắc tội không nổi.”
Những lời này của anh ta không sai, thời đại nào mà không có thiên tài, nhưng có bao nhiêu thiên tài chết non nửa chừng?
Nếu nhà họ Mạnh dốc toàn lực đối phó Diệp Thiều Hoa, cho dù có hiệu trưởng Ager bảo vệ, cũng không có khả năng tích thuỷ bất lọt*, nếu để nhà họ Mạnh có được cơ hội, một y sư yếu ớt sao có thể là đối thủ của đám sát thủ đó?
(*) một giọt nước cũng không lọt
“Gia đình đệ nhất y sư?” Diệp Thiều Hoa duỗi tay đẩy mắt kính, ánh mắt sau thấu kính có chút sâu xa, cũng có chút hoài niệm khó phát hiện, “Rất lâu trước kia, gia tộc thần y đệ nhất họ gì?”
Tư Đặc sửng sốt, chợt lắc đầu, “Lịch sử của tôi không tốt.”
Diệp Thiều Hoa cũng không định chờ anh ta trả lời, cô duỗi tay tháo mắt kính xuống, cười nhẹ một tiếng, “Họ Viêm Hoàng.”
Lúc này, Tư Đặc không nói, chỉ gắt gao nhìn mặt cô, ngơ ngác đứng tại chỗ.
Đặc Nhĩ sĩ quan đi cùng Vân Mặc há hốc miệng, chỉ vào Diệp Thiều Hoa một lúc lâu sau không nói gì.
Đã không có kính che đậy, lúc cặp mắt đen trắng rõ ràng hơi hơi nghiêng đi, chiếu lên một tia diễm sắc, rõ ràng tinh xảo đến khó có thể hình dung.
Nếu phải so sánh, vậy đó nhất định là ngôi sao sáng nhất trên bầu trời.
Đặc Nhĩ sĩ quan và Tư Đặc không phải là người chưa từng gặp qua mỹ nữ, ví dụ như Mạnh Vũ Thần cũng chính là mỹ nữ hiếm có, còn là hoa hậu giảng đường được học viện Thần Hành công nhận.
Nhưng hiện tại so sánh với Diệp Thiều Hoa, căn bản là ở hai cấp độ, ít nhất về mặt khí chất, Mạnh Vũ Thần còn kém xa một đoạn.
Diệp Thiều Hoa không nhanh không chậm dùng khăn giấy lau khô mắt kính, lúc này mới đeo lên sống mũi một lần nữa.
Đặc Nhĩ sĩ quan ngẩng đầu lên, giống như có thể duỗi mắt nhìn thấu đôi mắt phía sau của Diệp Thiều Hoa.
Sau đó bị Vân Mặc dùng một chân đá văng, anh nguy hiểm híp híp mắt: “Nhìn đi đâu đó?”
Đặc Nhĩ lập tức đứng thẳng người, không, lão đại, sau này tôi sẽ không bao giờ phỉ nhổ anh có khẩu vị nặng nữa, anh rõ ràng là tuệ nhãn thức châu*!
(*) người có con mắt tinh tường, biết nhìn người
“Ở chỗ tôi có một bộ châm pháp, có thể thay đổi hoàn toàn đường kinh mạch của anh, không chỉ thể giúp anh khôi phục đỉnh cao quá khứ, còn có