Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Khánh Linh
Beta: Tố Hiên
"Cái kia..." Vân Hạo bị một màn này làm cho giật mình.
Trong mắt cậu ta, Diệp Thiều Hoa chỉ là một cô gái nhỏ cần Vân Mặc bảo vệ, chưa bao giờ nghĩ tới cô có thể mạnh mẽ như thế.
"Đừng nói chuyện." Ba Lý dùng tay ôm lấy cổ Vân Hạo, trực tiếp đưa cậu ta rời khỏi nơi này. " Lão đại không thích người khác nhiều lời.”
"Lão đại?" Cho đến lúc đã ngồi trên máy bay, Vân Hạo còn chưa kịp phản ứng lại.
Ba Lý nở nụ cười, " Đúng đấy, trước kia không phải cậu vẫn luôn hiếu kỳ lão đại của chúng tôi đến cùng là ai sao? Chính là cô ấy."
Miệng Vân Hạo há to, không thể thốt lên một chữ nào.
Vân Mặc có một giấc mơ rất dài rất dài, có rất nhiều chuyện giống quãng thời gian quá khứ, trong mơ, anh chỉ có thể nhìn người phụ nữ xinh đẹp ấy chết bên ngoài thành, bất kể anh có hét lên có muốn cứu cô thế nào cũng không được, cuối cùng vẫn vô lực cứu vãn.
Từ giấc mơ vụn vặt, anh biết rõ người phụ nữ này tên là Diệp Thiều Hoa.
Lần này không ngoại lệ anh lại thấy Diệp Thiều Hoa ở trước mặt, còn anh vẫn là dáng vẻ bất lực ấy.
"Thiều Hoa đâu?" Anh từ giấc mộng bừng tỉnh, những người chung quanh đều dính đầy vết máu, anh nằm trên giường bệnh, nhớ ra đây là hiện thực, không phải trong mơ, trong nháy mắt nhẹ nhõm.
Anh nhìn thoáng qua Đặc Nhĩ sĩ quan bên cạnh, hỏi lại lần nữa: "Cô ấy đâu rồi?"
Đặc Nhĩ tướng quân kéo miệng nở nụ cười, " Lão đại, cuối cùng thì anh cũng tỉnh rồi, trước tiên để tôi gọi y sĩ đến xem xem. . ."
Nhưng mà Vân Mặc là ai, biểu cảm của Đặc Nhĩ sĩ quan cho anh biết đối phương có điều gì đó không đúng, anh trực tiếp vén chăn lên xuống giường, nhấp môi lần nữa hỏi, " Cô ấy đâu rồi?"
Con ngươi của anh đáng sợ vô cùng.
"Xin lỗi, lão đại, chúng tôi đã không bảo vệ tốt Diệp tiểu thư! Cô ấy vì để chúng ta rút đi, một mình ở lại chiến trường!" Đặc Nhĩ sĩ quan cũng không còn gồng mình nữa, mắt đỏ lên quỳ gối ngay tại chỗ.
Trong phòng bệnh không ai dám nói chuyện, đến cả cha Vân cũng không dám.
Tất cả mọi người đều cho rằng Vân Mặc sẽ điên lên, nhưng anh lại vô cùng bình tĩnh, "Tôi biết rồi, đưa tôi đến đó."
Diệp Thiều Hoa không lưu lại thi thể, toàn bộ người của liên minh Z lúc cô chết mới biết hoá ra cô chính là người huyên náo khiến cho cả tinh cầu không được an bình.
Vân Mặc bình tĩnh đến mức có điểm không giống bình thường, anh tìm ra người đã tiết lộ sau lưng là Diệp Thiệu Lăng, đem người đưa đến cực địa, cũng không tra tấn anh ta đến chết, mà là giữ lại một hơi, để bọn họ muốn sống không được muốn chết cũng không xong.
Vân Mặc ngồi ở nơi Diệp Thiều Hoa xuất hiện lần cuối cùng, thật lâu vẫn không rời đi.
Trước khi anh rời đi liền nghĩ qua, lần này trở về, anh nhất định phải đem từ đầu đến cuối giấc mơ kia kể cho Diệp Thiều Hoa.
Đáng tiếc, chuyện xưa quá dài.
Một đời, quá ngắn.
**
[ Ting! Vượt mức hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, hệ thống khen thưởng 600 điểm, chúc mừng kí chủ nhận được 600 điểm! ]
[ Ting! Hệ thống 008 vì kí chủ phục vụ, 600 điểm đã được ghi vào máy chủ, mời kí chủ lựa chọn phương thức thoát khỏi, 1, lựa chọn lưu lại thân thể phục chế của kí chủ, 2, trực tiếp thoát khỏi! ]
Diệp Thiều Hoa dừng lại trong không gian hệ thống rất lâu, mới tiếp tục nhiệm vụ tiếp theo.
Trong lúc đó, hệ thống cẩn thận từng li từng tí nói rất nhiều lời, nhưng cô đều không để ý đến nó.
Lần nữa tỉnh lại, bên tai là vang lên một giọng nói hết sức lạnh nhạt, nghe có chút thấp, "Tự mình về trước rồi suy nghĩ mọi chuyện cho tốt, đừng hi vọng vào đám người thân không có tiền đồ kia của cô, Nhất Chu hôm nay có thể chịu đựng cô, không có nghĩa là lần sau cũng vậy. Cậu ấy cho cô hai mươi vạn lẽ nào đã xài hết rồi? Giữ lại cố gắng dùng đi, cô chỉ là một sinh viên đại học, có trách nhiệm phải đi làm, đừng có suốt ngày nghĩ đi đường tắt cho nhanh!”
Anh ta, người đàn ông một thân tây trang màu đen ngồi nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, trên người toả ra khí lạnh.
Diệp Thiều Hoa hơi ngước mắt, thấy gương mặt người đàn ông đang nói chuyện không hề che giấu chút chế giễu nào, ánh mắt anh ta còn mang theo một chút đáng thương.
“Triết Hàm, có chuyện gì với các câu vậy?” Diệp Thiều Hoa còn chưa kịp tiếp nhận nội dung cốt truyện, cách đó không xa có một cô gái đi qua, quần áo mặc trên người được thiết kế riêng, cô ta nhìn thoáng qua Diệp Thiều Hoa, giọng nói có phần lãm đạm và mang theo chút