Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Yuki
Beta: Minh Lý
Nhưng Diệp Thiều Hoa không phải nguyên chủ, nguyên chủ sợ những lão đại này trên thương trường một tay là có thể bóp chết mình, nhưng Diệp Thiều Hoa lại không.
Cô nhìn thoáng qua Úc Triết Hàm, "Liên quan gì tới anh?"
"Loại người như cô kể không hết tội," Úc Triết Hàm nhìn biểu cảm nhẹ tựa lông hồng của Diệp Thiều Hoa, "Cô cho rằng cậu ấy thật sự thích cô à? Chẳng qua cô chỉ là..."
Úc Triết Hàm nói tới đây, bỗng dưng ngừng lại, "Đừng tưởng mình quan trọng cỡ nào, những người trong gia đình như chúng tôi, cuối cùng cũng sẽ tìm người môn đăng hộ đối để kết hôn thôi."
"Anh có ý gì?" Diệp Thiều Hoa hiểu rõ, theo như tình tiết cốt truyện phát triển thì bây giờ cô còn chưa biết tới sự tồn tại của Triệu Di Quân, cô híp mắt nhìn về phía Úc Triết Hàm.
Úc Triết Hàm nghĩ đến Triệu Di Quân. Mặc dù chán ghét sự có mặt của Diệp Thiều Hoa, nhưng đối với cô ít nhiều cũng có chút cảm thông.
Anh ta dùng ánh mắt thương hại nhìn Diệp Thiều Hoa, "Không có gì."
Dù sao, đợi tới khi Nhất Chu gặp mặt Di Quân, Diệp Thiều Hoa cũng không còn ‘sau đó’.
Diệp Thiều Hoa biết Úc Triết Hàm sẽ không nói cho mình sự thật, cô đưa mắt nhìn Úc Triết Hàm đang đi thẳng tới chỗ Liễu Nhất Chu. Vừa đến bệnh viện thăm mẹ một chút, đã phải bận rộn vùi đầu vào công việc bán thời gian khác.
Rất nhanh lại đến thứ hai phải đi làm.
Ở công ty, Diệp Thiều Hoa chỉ là một nhân viên thực tập, thực tập sinh chỉ là bưng trà rót nước, làm bất cứ chuyện vặt vãnh gì. Cô vừa mua một số cổ phiếu, vừa nghĩ xem lúc nào thì nên từ chức. Chỉ dựa vào công việc thực tập mà muốn trả hết số tiền của Liễu Nhất Chu dùng để chăm sóc sinh hoạt cho mẹ Diệp thì khẳng định là không thể.
Ba ngày sau, Diệp Thiều Hoa đi tới chỗ làm như thường lệ.
Tuy Liễu Nhất Chu đối xử lạnh nhạt với cô nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ gọi điện cho cô.
"Tối nay, Giám đốc Triệu muốn mời mọi người ăn cơm." Hôm đó, sau khi tan làm, Giám đốc Bộ phận của công ty vui vẻ tuyên bố.
Chị cả ký túc xá lập tức sáng mắt nhìn Diệp Thiều Hoa, "Thiều Hoa, một lát nữa thôi thì cậu sẽ thấy nhân vật tựa như mây bay không thể chạm tới!"
Triệu Di Quân quả thực vô cùng xuất sắc, rất nhiều nhận xét và cái nhìn của người này trên trường quốc tế đều vô cùng tân tiến, vừa vào công ty chưa được mấy ngày đã giúp ông chủ giải quyết một phi vụ lớn.
"Thấy chưa, có giống không?" Chị cả ghé tai thì thầm với Diệp Thiều Hoa, "Nghe bảo gia đình của Giám đốc Triệu cũng vô cùng giàu có, chẳng qua cô ta đến đây để rèn luyện mà thôi, quả nhiên cuộc sống của những nhân vật lớn này tuyệt vời hơn nhiều so với những kẻ thấp bé như chúng ta mà."
Diệp Thiều Hoa chỉ cười mà không nói gì, trước giờ cô đã quen lãnh đạm thế rồi, chị cả ký túc xá cũng chẳng lấy làm lạ.
Bên đây, Triệu Di Quân cũng đang thảo luận vấn đề giống hai người họ.
Ban đầu, Triệu Di Quân chẳng thèm chú ý, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt của Diệp Thiều Hoa, cô ta cũng có hơi sửng sốt, độ giống nhau chắc phải khoảng sáu bảy phần rồi?
"Người này là ai thế?" Lòng bàn tay cô ta xiết chặt, vô thức hỏi, ngữ khí lại dường như có chút hững hờ.
"Cô ta á," Nhắc tới Diệp Thiều Hoa, giám đốc bộ phận nhân sự vẫn có chút ấn tượng, "Thực tập sinh của đại học S, là một đứa bé mồ côi cha. Thường ngày cũng chăm chỉ lắm, rất có cơ hội trở thành nhân viên chính thức đấy."
"Mồ côi cha à?" Nghe được ba chữ này, sắc mặt Triệu Di Quân khẽ thả lỏng, rồi không chú ý tới Diệp Thiều Hoa nữa.
Sau buổi liên hoan, Triệu Di Quân cùng các giám đốc lớn đi thẳng tới bãi đỗ xe, vừa mở cửa chiếc xe Porsche, cách đó không xa đã truyền đến một giọng nói kinh ngạc, "Di Quân, cậu quay về rồi à? !"
Triệu Di