Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Đào Linh
Beta: Minh Lý
Coi như nam trợ lý chưa hề nói gì, thì Diệp Thiều Hoa cũng hiểu rõ ý nghĩa của cái thẻ này là gì.
Cô đẩy thẻ ngân hàng trở lại: “Trả lại cho anh ta, tôi không cần.”
Nam trợ lý trực tiếp đứng lên: “Cô vẫn nên cầm đi, đây là nhiệm vụ mà tổng giám đốc giao cho tôi, cô không cầm tôi cũng không biết nên nói thế nào với anh ấy.”
Anh ta nói xong bèn xoay người rời đi, Diệp Thiều Hoa bình tĩnh như thế nằm ngoài dự đoán của anh ta, nhưng chuyện của tổng giám đốc, anh ta cũng không dám suy đoán nhiều.
“Xong việc rồi?” Liễu Nhất Chu gọi một cuộc điện thoại cho anh ta.
Nam trợ lý sững sờ, anh ta không nghĩ tới Liễu Nhất Chu lại còn rất quan tâm tới Diệp Thiều Hoa: “Đúng vậy, tôi kín đáo đưa cho cô ấy.”
“Cô ấy không hỏi cái gì sao?” Liễu Nhất Chu ngừng lại một lát mới hỏi.
“Không có, Diệp tiểu thư không hỏi gì cả.” Không chỉ không hỏi, mà còn rất bình tĩnh.
Lần này, Liễu Nhất Chu không nói gì nữa, trực tiếp cúp điện thoại, nam trợ lý dường như còn nghe thấy giọng một người phụ nữ khác ở đầu kia của điện thoại.
Giới nhà giàu thật là loạn mà.
Anh ta lắc đầu, lúc ngồi lên xe rồi, lại theo thói quen liếc nhìn Diệp Thiều Hoa ở chỗ kia một cái, phát hiện bên cạnh cô có nhiều thêm mấy người, một bóng dáng trong số đó anh ta còn cảm thấy có chút quen thuộc.
Đây là ai?
Anh ta nghĩ một hồi lâu, suýt chút nữa hô to đáp án, nhưng mà kìm lại được.
Sau một lúc lâu, anh ta vẫn cảm thấy mình nhìn nhầm, anh ta đi theo Liễu Nhất Chu một thời gian dài, cũng biết được vài người có tiếng tăm trong giới tài chính, sao lại có thể quen biết Diệp Thiều Hoa được, chắc là anh ta hoa mắt rồi.
Anh ta lái xe rời đi.
“Ông chủ Quý của chúng tôi muốn gặp cô, Diệp tiểu thư, cô có rảnh không?” Trong quán cà phê, một người đàn ông mặc âu phục đen trông có vẻ tri thức, hơi đẩy cái kính trên sống mũi lên.
Tay trái Diệp Thiều Hoa đang cầm tách cà phê, ở đây không có ai thấy lúc cô nghe được mấy chữ ông chủ Quý, tay cô hơi sững lại mấy giây.
Kể từ khi biết người kia dù ở thế giới nào cũng xuất hiện, lúc cô tới thế giới này bèn đi điều tra xem có ai giống như thế.
Quý tổng này chính là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Hoa mà ai ai cũng biết, Quý Vân Trầm.
Nghĩ tới đây, Diệp Thiều Hoa vừa cầm tách cà phê lên lại buông xuống, cô nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, lắc đầu: “Rất xin lỗi, tôi còn có việc khác.”
Cô không khống chế được thời gian tử vong của mình, đã như vậy, thì không nên quấy nhiễu tới cuộc sống nguyên bản của anh.
Cô vốn chính là một nhân vật không nên tồn tại trong thế giới này.
Sau khi nói xong, cô cầm lấy túi văn kiện dày cộp, kéo ghế ra,rời đi.
Cô không biết, sau khi cô rời đi, người đàn ông trung niên có vẻ bất đắc dĩ đi tới cạnh chiếc xe màu đen đang đỗ gần giao lộ: “Tổng giám đốc Quý, Diệp tiểu thư cô ấy…”
Nói đến đây, người đàn ông trung niên còn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Cô ấy giống như không tình nguyện muốn gặp ngài.”
Người ngồi ở ghế sau xe không lên tiếng, chỉ ngồi xem văn kiện trong tay, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa sổ xe phủ lên gương mặt của anh, khiến anh trông như càng lộ ra vẻ lạnh lùng kiêu ngạo.
Nhưng mà, người đàn ông trung niên lại đẩy kính lên lần nữa, có ý tốt nhắc nhở anh, anh đang cầm ngược văn kiện.
Lúc Diệp Thiều Hoa tới bệnh viện thăm mẹ Diệp xong trở về thì trời đã tối, cô không trở về trường học, mà bắt một chiếc taxi, đi tới biệt thự ở ngoại ô.
Đồng thời còn mang theo hai tấm thẻ ngân hàng và một hộp quà.
Đây là hộp quà mà hai tháng trước nguyên thân tự mình chuẩn bị để tặng Liễu Nhất Chu trong ngày sinh nhật.
Còn hai tấm thẻ ngân hàng, một tấm là tiền còn thừa trong số tiền Liễu Nhất Chu đưa cho cô, còn một tấm là số tiền hôm nay trợ lý của Liễu Nhất Chu đưa cho cô.
Nhìn hộp quà trong tay mình, Diệp Thiều Hoa không