Trong phần ký ức mà Diệp Thiều Hoa tiếp thu chỉ có ký ức từ bản thân nguyên chủ. Nguyên chủ là một cô nhi không cha không mẹ, may thay cha mẹ để lại rất nhiều tài sản cho cô. Cô nghe theo đề cử của những người xung quanh mà quyết định bỏ tiền mua ngôi nhà một phòng ngủ một phòng khách này.
Chỉ là nguyên chủ từ nhỏ đến lớn không có vận số tốt. Người đi quá gần cô luôn ngoài ý muốn gặp điều không may, lại bởi vì cha mẹ cô mất sớm, mọi người xung quanh đều âm thầm đồn đại nói cô là tai tinh. Bởi vậy mà cô không có lấy một người bạn thân chân chính nào.
Vất vả lắm đến học lên đại học tình huống mới có chút đổi mới, người con trai vừa nãy tên là Thôi Hạo, bạn trai của cô.
Không ngờ hồi đầu tình huống đã có chút thay đổi, vậy mà về sau càng ngày càng kém, tinh thần của cô cũng càng thêm hoảng hốt, nửa đêm sẽ bị ác mộng làm cho giật mình tỉnh giấc.
Vào chín giờ hơn tối thứ năm tuần trước, hai người bọn họ tan học về muộn. Khi đi ngang qua hồ nước, vốn dĩ bình thường hai bên hồ vẫn rất náo nhiệt, nhưng đúng lúc ấy ngoài hai người ra không còn một bóng người nào khác. Vậy mà khi cô quay người lại liền phát hiện có một đầu người đang nằm sấp trên bờ vai của Thôi Hạo.
Cô nghẹn ngào kêu lên một tiếng. Từ ngày đó trở đi, trên diễn đàn bình luận của trường xuất hiện in tức hoa khôi của trường bị chứng vọng tưởng.
Thôi Hạo đã gọi điện thoại nói chia tay với cô.
Mà cũng từ hôm đó về sau, mỗi ngày nguyên chủ đều bị nữ quỷ hôm đó nằm trên vai Thôi Hạo quấy nhiễu. Tinh thần của cô bị tra tấn đến mức phải tự sát, sau đó thì linh hồn của Diệp Thiều Hoa xuyên tới thân thể này.
Đợi cô chết rồi, Từ Dĩ Lâm mượn danh nghĩa của Thôi Hạo lấy được ngọc bội trên người nguyên chủ. Lúc ấy, nguyên chủ mới biết được hoá ra tất cả mọi chuyện đều là do một tay Từ Dĩ Lâm sắp đặt. Ngay từ đầu bọn họ đã có ý đồ cướp đoạt ngọc bội của cô.
Mà từ đầu đến cuối, Thôi Hạo chỉ đang chơi đùa cô mà thôi.
Lần này nhiệm vụ mà nguyên chủ giao cho cô rất đơn giản, một là muốn để hai người Thôi Hạo và Từ Dĩ Lâm phải chịu trừng phạt xứng đáng, hai là muốn tìm hiểu đến cùng là ai đứng phía sau muốn hãm hại cô.
Bởi vì thoạt nhìn hai người kia không hề tin tưởng có quỷ thần tồn tại.
Về phần tại sao lại là nhiệm vụ cưỡng chế.
Diệp Thiều Hoa quay người nhìn ngôi nhà đã biến thành nơi ở của quỷ dữ. Có phải nếu không học cái gì mà đã trực tiếp xuyên đến thế giới này thì sẽ không hóa giải được kiếp nạn này, đúng không?
Cô lấy điện thoại gọi đồ ăn ship đến rồi tìm băng vải xử lý tốt vết thương ở trên cổ tay của mình. Chờ sau khi ăn xong khôi phục được một chút thể lực, Diệp Thiều Hoa mới bắt đầu cẩn thận xem xét cấu tạo của cả ngôi nhà.
Nhà ở đã được xây dựng xong xuôi, muốn cải biến cấu tạo là điều không thể.
Đương nhiên Diệp Thiều Hoa cũng không có nghĩ chuyển nhà, chưa nói đến việc chuyển nhà không phải một chuyện dễ dàng, chỉ nhìn số tiền mặt hiện tại nguyên chủ đang có cũng không còn bao nhiêu.
Nhưng dù sao Diệp Thiều Hoa cũng đã xem qua những cuốn sách phong thủy độc nhất bên trong hệ thống. Mặc dù vẫn chưa từng thực hành, nhưng kiến thức trong đầu cô thì rất nhiều.
Cô đi đến chợ đồ cũ gần đó mua một cái bình phong* màu đỏ, sau đó đi chợ cây xanh mua mấy chậu hoa. Sau khi chọn xong thì đưa địa chỉ cho người giao hàng.
*Bức bình phong đá hay gọi với cái tên là cuốn thư đá là vật che chắn phong thủy, dùng để ngăn chặn tà khí từ các hướng xấu hoặc từ các vật lạ đặt phía trước chiếu vào.
Cuối cùng mới lên phố cũ mua một lá bùa chu sa* và một chiếc bút lông.
*Chu sa(硃砂 - pinyin: zhusha), hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Thành phần chính của nó là sulfua thủy ngân (II) (HgS). Là một vật liệu dùng để vẽ bùa.
Chủ cửa hàng là một ông cụ lớn tuổi, thấy người mua đồ là một cô gái nhỏ liền thu hồi ánh mắt dò xét, vẻ mặt buồn ngủ lười biếng bán mấy thứ này cho cô, đến hỏi cũng không hỏi gì.
Có lẽ là tưởng Diệp Thiều Hoa trẻ tuổi hiếu kì nên mới tìm mua mấy thứ này.
Khu phố nơi cô ở khá cũ kĩ, quản lý cũng không nghiêm ngặt. Một cô gái độc thân trẻ tuổi, tướng mạo và dáng người xuất sắc như cô, dù sao cũng là hoa khôi của trường.
Rất nhanh liền bị ba tên lưu manh để mắt tới.
Cho dù tố chất thân thể không theo kịp, Diệp Thiều Hoa cũng không đặt ba tên lưu manh này vào mắt.
Khi đi đến khúc cua, tay trái cô nhanh chóng rút ra ba cây ngân châm. Nhưng cô còn chưa kịp ra tay, ba tên lưu manh đã bị người khác đánh “bụp bụp" vài cái liền ngã trên mặt đất.
"Còn không mau xin lỗi?" Một người đàn ông trẻ tuổi dùng chân đá đá ba người kia, lười biếng mở miệng.
"Xin lỗi, xin lỗi cô!" Ba tên kia sợ đến tè ra quần vội vàng nói tiếng xin lỗi, sau đó lần lượt cắm đầu chạy không ngừng ra đầu ngõ hẻm.
Sợ là đời này cũng không muốn gặp phải người đàn ông trẻ tuổi này một lần nào nữa.
Diệp Thiều Hoa lặng lẽ thu lại ba cây ngân châm* vào trong tay.
*Cây châm nhỏ như cái