Nói đúng ra là, Thôi Hạo cùng Lâm Vi Vi đều xuất hiện trong một video trực tiếp.
Vào đúng mười hai giờ đêm, mạng lưới internet của thành phố S đều bị một người thần bí khống chế. Trên màn hình máy tính của mọi người đều xuất hiện một đồng hồ đếm ngược từ mười, ngay sau đó liền hiện ra khuôn mặt của Thôi Hạo và Lâm Vi Vi.
Hai người đang đứng ở mép nước, chật vật vô cùng.
Thôi Hạo hoảng sợ nhìn chằm chằm vào không trung: "Không...... Không phải tôi, không phải tôi giết người, hết thảy đều là do Lâm Vi Vi làm!"
"Diệp Thiều Hoa thì sao? Tại sao anh tuyên truyền trên mạng, nói tinh thần của cô ấy có vấn đề?" Ngay vào lúc này, trên màn hình xuất hiện một bóng lưng tuấn tú, mặc dù chỉ có thể nhìn được một bên sườn mặt của anh ta cũng nhận ra được tướng mạo người này không hề tầm thường.
Giống như nhìn thấy được hi vọng, Thôi Hạo sợ hãi mở miệng: "Tôi nói, cái gì tôi cũng nói! Bạn gái của tôi là Lâm Vi Vi, cô ta rất thích ngọc bội của Diệp Thiều Hoa. Tôi từng đi tìm Diệp Thiều Hoa, muốn mua lại nó, nhưng cô ấy không chịu bán. Sau đó tôi giả bộ làm bạn trai cô ấy, đợi đến khi cô ấy thích tôi thì tôi liền đòi chia tay. Lâm Vi Vi nói chỉ cần khiến tinh thần cô ấy sụp đổ, về sau ngọc bội chính là của chúng tôi!"
" Anh ta nói là sự thật sao?" Phó Tấn Vân lạnh lùng nhìn Lâm Vi Vi.
" Tôi không muốn chết, anh mau cứu tôi!" Lâm Vi Vi hoảng sợ nhìn xung quanh: "Tôi không muốn lấy ngọc bội của cô ấy, đều là do người kia. Người kia nói tôi sinh vào ngày âm nguyệt, nói chỉ cần tôi có được ngọc bội của cô ấy, cô ấy sẽ chết thay tôi. Tôi...... Lúc đầu tôi cũng không nghĩ đến, nhưng vì ghen ghét cô ấy. Vốn dĩ từ nhỏ đến lớn tôi đều là hoa khôi của trường, nhưng cô ấy vừa đến đã chiếm mất hào quang của tôi. Tôi không muốn cô ấy chết, chỉ muốn cho cô ấy một bài học á......"
..............
Video trực tiếp trên mạng đã biến mất.
Nhưng cảnh sát cũng đã tìm được địa điểm phát trực tiếp, hiện trường so với trong video phát trực tiếp còn quỷ dị hơn.
Lâm Vi Vi ngồi bệt dưới đất, quần cô ta đều đã bị nước tiểu làm ướt, khi nhìn thấy cảnh sát, hai mắt liền tỏa sáng.
Ngay vào lúc này, cô ta nghiêng đầu một cái, giống như bị một đôi tay vô hình bóp cổ: "Không phải......tôi......"
Người nào tinh mắt đều có thể nhìn thấy, trên cổ cô ta thực sự có mấy cái vết hằn của ngón tay.
Đội trưởng muốn tiến lên cứu viện, nhưng không hiểu tại sao cho dù bọn họ có giãy giụa thế nào cũng đều đứng nguyên tại chỗ.
Diệp Thiều Hoa trực tiếp lấy ra vài lá bùa dán vào trán của Lâm Vi Vi, trên trán Lâm Vi Vi lập tức xuất hiện ấn ký màu xanh.
Phó Hằng ở bên cạnh trợn tròn hai mắt, “Tài năng vẽ bùa của Diệp tiểu thư thật làm cho người khác phải sợ hãi thán phục.”
Trước đó đội trưởng khẳng định chắc nịch với Diệp Thiều Hoa rằng mình không tin vào chuyện ma quỷ, giờ đây cảm thấy rét lạnh sống lưng.
Anh ta cảm thấy tam quan* của mình bị sụp đổ.
*Bao gồm thế giới quan, giá trị quan và nhân sinh quan. Thế giới quan hay vũ trụ quan, chỉ quan điểm căn bản của mọi người đối với cuộc sống bao gồm toàn bộ thế giới cùng với quan hệ giữa con người và thế giới bên ngoài. Nhân sinh quan là chỉ thái độ cùng cách nhìn đối với mục đích ý nghĩa cơ bản của nhân sinh. Giá trị quan là chỉ cái nhìn cùng đánh giá tổng thể của một người đối với tầm quan trọng, ý nghĩa của sự vật khách quan chung quanh (bao gồm con người, sự vật sự việc). Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, cách lý cùng điểm giới hạn đạo đức của người đó.
Phó Tấn Vân cắn nát đầu ngón tay, đợi khi Diệp Thiều Hoa vừa bắt được Lâm Vi Vi liền nhỏ một giọt máu lên trên ấn ký. Ngay sau đó, cả người Lâm Vi Vi dường như bị rút sạch, trong nháy mắt biến thành xác khô.
Hiển nhiên người đứng sau màn đã thông qua Lâm Vi Vi làm môi giới, dùng mệnh của các cô gái trẻ tuổi làm thành trận pháp chuyển vận để kéo dài tính mạng. Hai người này có liên kết chặt chẽ với nhau, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục. Hiện tại Lâm Vi Vi chết, kẻ đó chắc chắn cũng không thể sống nổi.
Phó Tấn Vân nhìn chằm chằm Diệp Thiều Hoa một hồi, sau đó hỏii: "Ngọc bội của em đâu?"
Diệp Thiều Hoa đút tay vào túi quần: "Không biết."
Sau lần phát trực tiếp này, Lâm Vi Vi chết, Thôi Hạo không chết cũng bị vạch mặt, mọi người đều đã nhận thức được nhân phẩm của anh ta.
Đùa bỡn tình cảm của nữ sinh, đã vậy còn đặt điều còn chửi bới cô. Có người còn nói nếu mình là cô gái kia có lẽ sẽ không nhịn được như cô mà tìm đến cái chết.
Một số người bởi vì trước đó xem video kia mà hiểu lầm Diệp Thiều Hoa, bây giờ hận không thể cầm trứng thối ném Thôi Hạo.
Thôi Hạo biến thành chuột chạy qua đường*, nhà họ Thôi cũng bởi vì anh ta mà phá sản. Hiện giờ anh ta suốt ngày điên điên khùng khùng nói có ma. Rõ ràng trước kia anh ta ghét bỏ Diệp Thiều Hoa là đồ bệnh tâm thần, vậy mà bây giờ bản thân lại trở thành bệnh nhân tâm thần mà anh ta chán ghét nhất.
*Chuột chạy qua đường, mọi người hô đánh, ý chỉ bị mọi người ghét bỏ.
Cuối cùng không còn cách nào khác, cha mẹ Thôi phải đưa anh ta đến bệnh viện tâm thần.
Ngày thứ hai sau ngày Lâm Vi Vi chết, trong giới phong thuỷ liền truyền đến một tin tức động trờ, lão tổ tông nhà họ Thẩm hơn một trăm năm mươi tuổi đã đột ngột qua đời.
Ngay từ đầu Lâm Vi Vi đã nhằm vào Diệp Thiều Hoa.
Bởi vậy Phó Tấn Vân bắt đầu theo sát Diệp Thiều Hoa một tấc cũng không rời.
Diệp Thiều Hoa cũng giả bộ như không biết lúc trước anh từng cố ý tỏ vẻ xa cách với mình.
Sinh nhật của Phó Tấn Vân sinh nhật ngày càng đến gần, mỗi ngày Phó Hằng đều cười rất miễn cưỡng. Bọn họ trở về nhà họ Phó, Diệp Thiều Hoa cũng đi theo về thủ đô.
"Sao em càng ngày càng lười thế?" Ngồi ở trong xe một lúc lâu, Diệp Thiều Hoa đã ngủ thiếp đi, Phó Tấn Vân không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ.
Ngay sau đó lại thở dài một hơi.
Dường như Diệp Thiều Hoa rất mệt mỏi, lần này cô không nói gì với Phó Tấn Vân, chỉ mỉm cười nhìn anh.
Người nhà họ Phó đều biết Phó Tấn Vân không sống qua sinh nhật năm nay nên cũng không tổ chức tiệc chúc mừng.
Nhị tiểu thư nhà họ Diệp biết Diệp Thiều Hoa cùng Phó Tấn Vân trở về, còn cố ý kéo Phó Duy Phong đứng trước mặt bọn họ ra vẻ: "Thiều Hoa, em hãy nén bi