Lúc Cô Tinh đi theo Khúc Hoa Thường, đã nói cho ả nghe tên của mình.
Vì vậy, tất cả những người có mặt đều biết rằng hắn ta là sát thủ thứ hai trong Giang hồ.
Vừa nghe qua cái tên Trích Tinh lầu tất cả mọi người đã sợ mất mặt.
Cô Tinh này chưa bao giờ thất bại một lần nào làm người ta cảm thấy đáng sợ.
Bây giờ lại có người có thể cản được dao của hắn.
Tất cả mọi người bị kinh động.
Mà sau khi người kia xuất hiện, trêи mặt của những người kia không còn kinh ngạc nữa.
Nguyên lai là hắn -- Thất hoàng tử.
Khó trách.
"Lâu, lâu chủ?" Cô Tinh nhìn thấy Vũ Văn Vân, lập tức "Phù" một tiếng quỳ xuống.
Sau đó cũng không nhìn Khúc Hoa Thường, nói thẳng: "Thuộc hạ trở về lầu tiếp nhận trừng phạt.
"Sau khi nói xong hắn không ở lại nữa, trực tiếp rời đi, hắn liếc mắt nhìn người phụ nữ được bảo vệ bởi các chủ, có chút kinh ngạc.
Đám người tưởng rằng đây đã là điều kinh ngạc nhất, nhưng không, kế tiếp còn có thứ kinh ngạc hơn.
Diệp Thiều Hoa không để ý đến Vũ Văn Vân, cô chỉ khẽ ngẩng đầu, kiếm và giáo của hộ vệ Khúc gia đều bay đến bên cạnh cô, lần lượt rơi xuốngLần này, ngay cả Vũ Văn Vân cũng kinh ngạc nhìn về phía Diệp Thiều Hoa.
Ngoại trừ hoàng tử Phiên quốc trốn ở sau lưng cô: "Diệp tiểu thư, cô cần bao nhiêu binh lực, cứ nói với tui.
Tui ủng hộ cô hai tay hai chân luôn nè!"Lúc đầu Khúc thái phó vẻ mặt đắc chí bây giờ mới giật mình, nhưng cố kìm nén.
Hắn lấy binh phù ra, nhìn về phía Diệp Thiều Hoa và Diệp Tướng quân theo sau cùng một đám tướng lĩnh, lớn tiếng nói: "Binh phù ở đây, tất cả mọi người nghe ta ! "Còn chưa nói xong, binh phù trong tay hắn liền xuất hiện ở trong tay Diệp Thiều Hoa.
"Ngươi chỉ bằng cái này mà muốn điều khiển 10 vạn quân đội?" Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng, sau đó chậm rãi từng chút từng chút bóp nát binh phù, "Chưa nói tới việc, đây vốn không phải binh phù thật, mà nếu là thật thì sao, một tên phản thần như ngươi còn muốn ra lệnh tam quân! Coi như ngươi lấy được binh phù thật, ta cũng sẽ lấy được binh phù cao cấp trong quân doanh!""Chờ chút, ngươi không phải muốn đến quân doanh lăn lộn chứ?" Vũ Văn Vân bỗng nhiên lên tiếng, "Ngươi không phải đã đáp ứng ta sẽ cùng nhau đi lang thang Giang Hồ sao?"Diệp Thiều Hoa không để ý tới hắn, Diệp Tướng quân mang theo tả tướng bắt hết những tên phản loạn vào nhà lao.
Vũ Văn Tĩnh không còn cách nào cứu vãn, những người này đã thả vị thái tử bị quản thúc ra để anh ta thừa kế ngai vàng.
Nhất là Tôn Bình đi theo Khúc Hoa Thường, nhìn thấy Sương Nguyệt trước khi bị chặt đầu, hắn cầu xin cô bé cứu mình.
Nhưng mà Sương Nguyệt chỉ cười lạnh nhìn hắn một cái, còn ném cho hắn một quả trứng thối.
Người bị ném trứng thối còn có cả Khúc Hoa Thường lúc trước cao cao tại thượng.
Khúc Hoa Thường không nghĩ tới trước khi chết còn phải chịu loại vũ nhục này.
Nếu như sớm biết Diệp Thiều Hoa có loại bản lãnh này, ả có chết cũng sẽ không đối phó với Diệp Thiều Hoa!Sau khi nội dung cốt truyện thế giới này kết thúc, không có hệ thống nhắc nhở, Diệp Thiều Hoa cũng biết đã đến giờ.
Rất nhiều người trêи giang hồ biết Hắc Bạch Song Sát đột nhiên thiếu mất một người, mà hai người kế nhiệm sau khi minh chủ Vũ Văn Vân lúc thoái vị, một người từ đó về sau chỉ mặc trang phục màu đen.
Tất cả mọi người đều biết rõ Bạch Sát biến mất, nhưng không ai biết biết, chân chính biến mất, là người áo đen.
Vừa tỉnh lại, Diệp Thiều Hoa phát hiện đầu mình rất đau.
Bên tai vang lên một âm thanh già nua, ôn hòa: "Tiểu thư, cô đã chơi liên tục vài giờ rồi, cô nghỉ ngơi một chút, ra ăn cơm đi.
"Diệp Thiều Hoa ấn nhẹ huyệt thái dương, "Vâng.
"Người đàn ông có vẻ rất kinh ngạc, tiểu thư hôm nay lại biết điều như thế, nhưng cũng không nói gì thêm, lập tức đi sắp xếp bưng đồ ăn ra.
Diệp Thiều Hoa vừa ăn, một bên tiếp thu nội dung cốt truyện, cơn đau đầu cũng dần dần khôi phục.
Đây là một xã hội hiện đại.
Mà nguyên chủ là con gái duy nhất của ông trùm bất động sản, từ nhỏ cô ấy đã lớn lên cùng ba, không biết mẹ mình là ai, có người nói, lúc vừa mới sinh cô ấy ra xong, mẹ đã bỏ trốn cùng người đàn ông khác, cũng may, ba cô không hề chịu thua kém, từ một người nông dân quê mùa trở thành một ông trùm bất động sản.
Cũng không cười thêm bất cứ một ai, chỉ sủng ái và quan tâm duy nhất con gái ruột.
Nhưng mà nguyên chủ lại hết sức tự ti, bởi vì bên khóe mắt cô ấy có một cái bớt hồng, lớn bằng ngón tay út.
Bởi vì khi còn bé bị chế nhạo, chưa bao giờ dám mở mắt nhìn mọi người, còn