Nhóm dịch: Chiêu Anh Các
Edit: Trang Rain
Beta: Angela
Kinh thành, tầng hai Phong Nhã Lâu.
“Tiểu thư, quán rượu này thật là độc đáo nha” Mặc Ngân nhìn chiếc được gọi là sô pha ở trong không gian tầng hai, cảm thấy rất quen mắt, nửa ngày mới nhớ ra “Tiểu.... thiếu gia, đây không phải là người....”
Ở trong cốc làm một cái gần giống sao? Nhưng nó đẹp hơn cái này.
Chỉ là câu phía sau còn chưa nói xong thì đã bị Diệp Thiều Hoa cắt ngang “Bánh ngọt còn không thể chặn được miệng của ngươi?”
Mặc Ngân ủy khuất ăn miếng bánh ngọt, lại chỉ những món khác trên bàn “Thiếu gia đây là mỳ ý, đây là kem ly, đây là nước hoa quả....”
Nàng một bên đổ nước cho Diệp Thiều Hoa, một bên giới thiệu cho Diệp Thiều Hoa, nhịn không được ca ngợi “Đúng là quá ngon mà! Không biết làm sao chủ cửa hàng có thể nghĩ ra nhiều thứ ngon và mới lạ như vậy, Ta nghe nói thiên hạ đệ nhất quán còn có một thứ gọi là lẩu, tiểu thư, chúng ta có thời gian thì nếm thử một chút được không? Nói đến đây cũng không biết vị Nhị công tử này làm bằng cách nào.”
Nếu không có tiểu thư nhà mình ở trước mặt, vậy cái gì Nhị công tử này nhất định là người Mặc Ngân sùng bái nhất.
Tòa nhà này được gọi là Phong Nhã Lâu là vì đây là nơi để những văn nhân mặc khách (người tri thức) giao lưu, hai năm trước khách của Phong Nhã Lâu còn xuất hiện một trạng nguyên, từ đây mà lần đầu tiên đã thành công.
Ba năm nay, quan chức trong kinh thành đều có thói quen ở đây tìm kiếm khách khanh, và môi trường ở đây quả thực không tồi.
“Uy nhìn hình dáng của nó” Diệp Thiều Hoa uống một ngụm nước hoa quả rồi lắc đầu, sau đó chỉ vào nước hoa quả “Nước hoa quả này cho thêm pectinase* thì uống lại càng ngon, có thời gian nói ta cho ngươi nếm thử một chút:”
*pectinase : là một loại enzyme phá vỡ pectin, một loại polysacarit có trong thành tế bào thực vật. Sản phẩm tạo thành là acid galacturonic, galactose , metanol.
Bạch Trăn Trăn dự đoán lúc trước học hóa học không giỏi lắm nếu không thì đã có thể làm ra pectinase ngon miệng hơn.
Diệp Thiều Hoa nhìn Mặc Ngân ăn, bản thân lười động đũa, Mặc Ngân cũng là muốn những thứ mới lạ. Trên thực tế hầu hết các thứ ở đây đều bình thường, mặc dù nàng ta không biết tiểu thư nhà mình nói pectinase là gì, nhưng tiểu thư biết rất nhiều kinh doanh hiếm lạ hay những thứ kỳ quái, hỏi cũng nhớ không hết, nên nàng ta đã có thói quen là không hỏi rồi.
Người đã ăn qua bữa ăn Michelin hiện đại như Diệp Thiều Hoa thì đối với những thứ này không có hứng thú.
Đợi Mặc Ngân ăn xong, hai người chuẩn bị xuống lầu thì không nghĩ đến lúc này tầng hai đã chật kín người.
“Mơ đọng lại vị chua mềm cả răng -Lá chuối hắt màu xanh vào rèm sa cửa sổ -Ngày dài ngủ dậy chẳng nghĩ ngợi gì -Nhàn xem bọn trẻ đuổi bắt hoa liễu bay” Một người sau khi đọc câu thơ đó không nhịn được cảm thán “Chỉ trong ba hơi nhịp mà có thể làm ra được đẳng cấp thơ này, Bạch Nhị tiểu thư quả nhiên tài trí hơn người, ta có phi ngựa cũng không theo kịp, còn có chữ này, cương nhu cùng hướng, con số thực tế không dễ dàng, đệ nhất tài nữ danh bất hư truyền đúng là kiểu nữ tử mẫu mực.”
Những người khác cũng liên tiếp phụ họa.
Bạch Thiên Hộ nghe vậy ưỡn ngực vô cùng tự hào, phủ tướng quân có một nữ tử hiếm thấy về sau còn ai dám nói dân thường không não?
Diệp Thiều Hoa bước đi không nghe, chỉ là Mặc Ngân đi đằng sau nghe đến câu này, không nhịn được liền liếc nhìn câu thơ treo trong hội trường, lẩm bẩm một tiếng “Cũng chỉ có vậy thôi mà”
Câu nói này rất nhỏ nhưng Bạch Thiên Hộ từ nhỏ đã học võ thì có thể nghe thấy, lần đầu tiên trong mấy năm nghe thấy có người coi thường muội muội của mình, lúc này tức giận nói lên: “Đồ nô lệ nhà ngươi, hiểu được ý nghĩa của câu thơ này sao? Còn nữa thể chữ Liễu viết độc đáo như vậy sao, trên thế gian này còn ai có thể viết ra như vậy?”
Diệp Thiều Hoa đã ba năm chưa xuất hiện trước mặt người khác, lần này ăn mặc quần áo nam, dịch dung thuật của nàng tuyệt vời ngay cả huynh muội trong nhà cũng không nhận ra nàng.
Mặc Ngân nhìn tiểu thư nhà mình không nói, không nhịn được ưỡn ngực “Ai nói là không có, ta có biết một người”
Nghe đến lời này, hầu hết mọi người ở quán đều dừng lại, Bạch Trăn Trăn hiếu thắng cũng đặt bút xuống, nhìn Mặc Ngân, một gương mặt cũng rất đẹp “Không biết là vị hiền tài nào?”
“Đương nhiên là kinh thành đệ nhất tài nữ, đại tiểu thư Diệp gia Diệp Thiều Hoa” Mặc Ngân vô cùng tự hào.
Một câu này nói ra những tài tử trong quán vô cùng tò mò trong phút chốc lắc đầu, bây giờ Diệp Thiều Hoa làm sao có thể đánh đồng với Bạch Trăn Trăn được?
Bạch Thiên Hộ không như những người trí thức hàm súc kia, hắn cười khẩy một tiếng “Đại tiểu thư Diệp gia? Vậy ngươi