Edit: NgọcSương mù ngập tràn, lần thứ nhất hắn dám đưa mắt nhìn thẳng Diệp Thiều Hoa.Hắn cùng Diệp Thiều Hoa ngay từ đầu quan hệ rất tốt.Chính vì tấm hình kia, hắn bắt đầu vô ý xa lánh cô.Lâm Nghiệp mấy ngày nay suy nghĩ rất nhiều, nếu Diệp Thượng Sơ Dương để lộ ra một chút, hắn cũng sẽ không hành động như thế.Diệp Thiều Hoa lạnh nhạt, cô hai tay khoanh trước ngực, tựa ở một bên nhìn Sở Vân đánh bi-a, "Anh ấy tìm tôi kết tình duyên, tôi nói cho anh ấy biết ảnh trêи diễn đàn là tôi, anh ấy nói không sao."Nghe thấy thế, tay cầm điếu thuốc của Lâm Nghiệp, ngón tay dừng một chút.Sở Vân ngoắc tay gọi Diệp Thiều Hoa đi qua nhận banh, Diệp Thiều Hoa không tiếp tục quan tâm đến Lâm Nghiệp nữa.Lâm Nghiệp giữ nguyên một động tác, đứng im tại chỗ, lửa đốt đến ngón tay đều không có cảm giác.Chẳng qua cảm thấy tâm mình giống như bị cái gì đó đào rỗng một tảng lớn."Chị dâu, nghe nói chị có vấn đề với người nhà họ An, " Em trai chơi bóng cùng Diệp Thiều Hoa lên tiếng "Chị phải cẩn thận một chút, người nhà họ An làm giàu mấy chục năm kia chắc chắn có ý không đứng đắn, có chút thủ đoạn nhỏ."Diệp Thiều Hoa cười lạnh, "Không có việc gì đáng lo, yên tâm."Em trai cho rằng Diệp Thiều Hoa có chút không rành thế sự, nhưng suy nghĩ một chút, trong nhà hắn mà có 1 người chị gái vừa xinh đẹp vừa tài hoa như thế hắn chắc chắn sẽ sủng lên tận trời, cho nên hắn vụng trộm nghĩ sẽ thương lượng cùng Sở Vân.Thật không nghĩ đến ngày hôm sau, hắn liền thấy người nhà họ An và người nhà họ Hứa đến nói chuyện với Diệp Thiều Hoa."Thiều Hoa, con xem, con và Khánh khôn đều không có việc gì, chúng ta có thể biến chuyện lớn này thành chuyện nhỏ được không " Vài ngày trước, Hứa lão gia Tử còn mang bộ mặt vênh váo, hớn hở , giờ đây, hắn rót cho Diệp Thiều Hoa một chén trà, "Tuân Tuân còn nhỏ, con thông cảm, nhường nó một chút."Buổi sáng hôm nay, giấy triệu tập của tòa án đã được gửi đến nhà họ An.Bởi vì luật sư cung cấp chứng cứ toàn diện, thậm chí còn có ghi âm của An Tuân, người của tòa án trực tiếp bắt ả đi.Giết người có chủ đích, mặc dù ả không chịu nhận, nhưng chứng cứ rõ ràng, đừng nói đến An Tuân, ngay cả người nhà họ An và người nhà họ Hứa cũng không chiếm được chỗ tốt.Diệp Thiều Hoa khẽ cười một tiếng, "Đều làm người, vì sao tôi phải nhường cô ta."Trêи mặt lão gia tử nhà họ Hứa không hề có 1 sự khó chịu nào."Ừ ừ, Thiều Hoa, con nói rất đúng" Lão gia tử nhà họ Hứa thấy Diệp Thiều Hoa không có ý định nói chuyện, nhiệt tình trêи mặt không giảm, "Vậy con lúc nào trở về Hứa gia tham quan", "Ông.
.
."Diệp Thiều Hoa thờ ơ gật đầu, "Chuyện này ông thương lượng với cha tôi đi, tôi còn có việc, tôi đi trước."Lão gia tử nhà họ Hứa nhìn thấy xe của Sở Vân bên ngoài, cả người run rẩy, hắn cầm cái khăn trêи bàn lau mồ hôi lạnh.: "Được rồi, con đi thong thả."Diệp Khánh Khôn ngồi ở bên cạnh Diệp Thiều Hoa, vẻ mặt đơn giản, nhưng trong lòng lại rất sảng kɧօáϊ.Khi hai người rời đi, cha An nhìn lão gia tử nhà họ Hứa, "Cha, Sở Vân không đáng sợ như vậy, tại sao cha lại ...""Sở Vân à." Lão gia tử nhà họ Hứa thở dài nhìn con rể, người này chắc chắn biết những việc An Tuân làm: "Hôm nay cha đến tòa án tìm bạn giúp, con biết người ta nói gì không, người mà Tuân Tuân sai người ám sát chính là người bí mật được bảo vệ của quốc gia, nhà họ Hứa và nhà họ An sau việc này chắc chắn sẽ không còn được như lúc trước nữa."Người được quốc gia bảo vệ, nếu giúp An Tuân, cả nhà có khi bị quy vào tội phản quốc.Lão gia tử nhà họ Hứa nhìn bóng dáng Diệp Thiều Hoa xa dần.Diệp Thiều Hoa này chính là một đóa hoa bá vương không thể trêu chọc."Đừng nghĩ đến Tuân Tuân nữa, chúng ta bây giờ cũng chỉ có thể cụp đuôi làm người." Ông ta mang vẻ mặt vô cùng bất lực.**"Tứ ca, chị dâu uy vũ." Thấy cảnh này.
Em trai vô cùng sùng bái nhìn Diệp Thiều Hoa.Đồng thời đáy lòng cũng do dự về thân phận của Diệp Thiều Hoa.Có thể đơn giản giải quyết chuyện của nhà họ An, chị dâu này không hề đơn giản đâu.Sở Vân không có để ý tới hắn, chỉ đi lên mở cửa , "Chú Diệp, Thiều Hoa.""Cha, cha về trước đi, con đi tìm Tóc Dài." Diệp Thiều Hoa nhìn điện thoại.Tóc Dài Tới Eo uống nhiều rượu, cô đưa Tóc Dài đến sân bay.Tống Thần không nghĩ tới bản thân vẫn còn có thể gặp lại Diệp Thượng Sơ Dương.Từ đó về sau, An Tuân cũng chưa từng xuất hiện, có người nói ả bởi vì làm việc phạm pháp nên bị bắt lại.Tống Thần không hề để ý, chỉ giải trừ tình duyên với An Tuân .Ngày cuối cùng với gia tộc Niên Chu, mọi người gọi hắn đi cùng.Trước khi đi hắn muốn tới đón Tóc Dài Tới Eo --Diệp Thượng Sơ Dương.Nhưng mà đối phương cơ bản không nhìn thấy hắn, chỉ đưa Tóc Dài Tới Eo xuống lầu.Tống Thần trong lòng thất lạc, khôn biết hình dung như thế nào, hắn không khỏi lên tiếng gọi Diệp Thượng Sơ Dương lại, ".
.
.
Sơ Dương."Diệp Thiều Hoa bước chân hơi dừng một chút, quay đầu nhìn hắn.Cô hơi nghiêng người, ánh đèn hành lang rất yếu.Tống Thần như cũ, vẫn có thể nhìn thấy khuôn mặt cô dường như nhẹ nhàng hơn dưới ánh sáng lờ mờ.Không có sự sắc bén như lúc trước, làm người ta không dám nhìn thẳng.Sự sắc bén trêи người dường như giảm đi rất nhiều...càng thêm đáng chú ý hơn so với trước đó.Tống Thần nhìn có chút xuất thần.Hắn biết rõ đối phương không nghĩ đến có khả năng sẽ gặp lại hắn, dù sao ban đầu cũng là hắn biến cô trở thành trò cười trong trò chơi.Nhưng mà, dường như có một thứ gì đó ngăn cản, hắn không