Thành tích của lớp 13 không tốt,là sự thật.Nhưng mà đây là lần thứ nhất bọn họ cảm giác được mặt mình như bị người giẫm ở dưới lòng bàn chân.Giang Thành chính là tên lão đại dởm bị Diệp Thiều Hoa giẫm trong lòng bàn chân mà đánh kia.Mà Giang Thành mặc dù cũng đánh nhau, nhưng trường học cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.Xét cho cùng, học tập của Giang Thành luôn đứng đầu cả năm, điều này khác hẳn với Diệp Thiều Hoa và nhóm học sinh lớp 13.Là một học thần.Cho nên mặc kệ chân tướng như thế nào, Giang Thành bị đám người Diệp Thiều Hoa đả thương, cũng không ai đổ lỗi cho Giang Thành, mà tất cả đều đổ lên đầu đám người Diệp Thiều Hoa.Giang Thành về sau sẽ vào đại học danh tiếng, còn có thể là trạng nguyên tỉnh.Hắn lý lịch nhất định phải vô cùng sạch sẽ, Nhất Trung cũng sẽ không để hắn thiệt thòimNhưng Diệp Thiều Hoa bọn họ không giống, vốn chính là cặn bã, lỗi lầm trầm trọng có một đống lớn, nếu không phải là vì ba ba của cô, trường sẽ không nhân nhượng.Diệp Thiều Hoa đã bị cho thôi học vì gây ra một sai lầm lớn.Lưu Long Sinh không kiên nhẫn được nữa, "Quả nhiên thầy thế nào, học sinh như thế, thầy Vương hay là về nhà làm ruộng đi, cả ngày dạy hư học sinh."Diệp Thiều Hoa nhìn thoáng qua, hơi híp mắt lại.Cô lấy điện thoại ra, gửi một tin nhắn đến một số trêи điện thoại.Lớp 1 ở lầu một, lớp 13 ở lầu năm.Hai phút đồng hồ sau, Giang Thành liền khập khiễng đi lên, "Cô tìm tôi làm gì.
.
.""Xùy, " Diệp Thiều Hoa lạnh lùng liếc hắn một chút, "Cậu nói lời vô dụng làm gì?"Sự việc kỳ thật rất đơn giản, đúng là Giang Thành phát ngôn ngu người, bây giờ dưới uy nghiêm của Diệp Thiều Hoa, Giang Thành đều thừa nhận.Lưu Long Sinh cũng không nói gì.Chỉ là cuối cùng xuống thời điểm xuống, Diệp Thiều Hoa mới mở miệng, "Thầy Lưu, ông không nên xin lỗi học sinh lớp bọn tôi sao? Không nên xin lỗi chủ nhiệm lớp tôi sao?""Xin lỗi? Chẳng lẽ tao có lỗi? Lớp chúng mày không phải là một đám cặn bã xã hội chắc, " Lưu Long Sinh vốn xem thường học sinh lớp 13, cũng xem thường thầy Vương không biết làm gì, "Còn đòi tham gia thi đại học, tỉ lệ lên lớp hàng năm của Nhất Trung chính là bị lớp mấy đứa bọn mày kéo xuống thấp.""Xin lỗi." Diệp Thiều Hoa mặt không thay đổi nhìn Lưu Long Sinh.Ánh mắt âm trầm lăng lệ.Lưu Long Sinh bị nhìn, giật mình trong lòng, "À, chờ chúng mày thi đậu cả lớp như lớp 1, tao sẽ xin lỗi lớp chúng mày.""Được." Diệp Thiều Hoa ngoắc ngoắc môi, "Thầy chủ nhiệm, thầy nghe thấy chưa."Thầy chủ nhiệm ban trong lòng còn nghĩ Diệp Thiều Hoa lớp 13 không phải đầu óc có bệnh chứ.Hai tháng, một đám cặn bã muốn đua với học bá các môn lớp 1.Tất cả mọi người đều không tưởng thật, ngay cả thầy Vương và học sinh lớp 13 đều tưởng rằng Diệp Thiều Hoa đang nói đùa.Nhưng lời mà Lưu Long Sinh vừa nói với thầy chủ nhiệm, quả thật làm cho bọn họ rất đau lòng.Nguyên một đám trở lại ngồi trêи ghế, đều không nói gì thêm.Nhất là nhìn thấy Diệp Thiều Hoa ngồi vào ghế, cầm một tờ bài thi nghiêm túc làm.Những người khác thấy lão đại bắt đầu làm bài thi, cũng tự nguyện cầm bài thi lên làm, dù không biết làm, cũng phải làm bằng được.Khi giáo viên dạy tiếng anh lên lớp 13, nhìn đám học sinh đang ngồi làm bài.Vẻ mặt chết lặng.Thậm chí, còn tự véo mình để xem có đúng như vậy không."008, có đạo cụ thời gian nào không, cho tôi sử dụng." Diệp Thiều Hoa nhìn học sinh lớp 13, sợ nhất chính là họ từ bỏ.Nghe được lời nói của Diệp Thiều Hoa, 008 kinh hãi.Ở thế giới khác, ngay cả viên giải độc nó đưa ký chủ còn không thèm dùng,